Sau khi ngã xuống đất, thi thể Khổ Đầu Đà dần biến mất, một món địa khí cực phẩm đột nhiên xuất hiện tại đó.
"Địa khí cực phẩm, kiếm Thanh Vân Trực Tiêu!"
"Kiếm của kiếm hào Bạch Vân Phong vạn năm trước đây mà, sao lại xuất hiện ở đây!"
"Trời đất, thanh kiếm này giống thời đó y đúc, sao có thể!" Thấy thanh kiếm kia, những người có mặt cực kỳ kích động. Vừa giết người là kiếm xuất hiện.
Vậy nghĩa là giết một người là được một món bảo bối
Trong đại điện đang có khoảng bảy trăm người.
Nếu như giết sạch bảy trăm người này thì chẳng phải sẽ có bảy trăm món bảo. bối rồi hay sao? Mỗi một món địa khí đều có giá lên đến hàng triệu linh thạch.
Khoan đã!
Bọn họ sực tỉnh lại.
Giết người bảo bối xuất hiện, có lẽ nào nơi một trăm người đảo Thiên Tà chết lúc trước đã xuất hiện một trăm món bảo bối rồi không? Có khi có cả thiên khí cũng không chừng.
Suy nghĩ này vừa nảy lên, các võ giả trong đại điện lập tức nháo nhào bay về phía phó điện xảy ra án mạng của những người ở đảo Thiên Tà.
Trước đó bọn họ sợ nơi đó nên chỉ nhìn thoáng qua rồi đi chỗ khác.
Nhưng giờ đây, ở đó có thể chứa một trăm món bảo bối tuyệt đỉnh, là những linh khí mạnh mẽ hoặc đan dược có phẩm chất cao, nhiều khả năng còn có thiên khí thậm chí đan dược cửu phẩm nữa.
Chỉ trong nháy mắt, đại điện trở nên hoang vắng.
Chỉ có một người không chạy đi mà đứng trước một bức họa.
'Tần Mộng Dao đã ngắm nhìn bức họa tròn nửa canh giờ. Cô hoàn toàn không màng xung quanh đang xảy ra chuyện gì, chỉ chăm chăm nhìn bức họa.
Soạt...
Giữa lúc đó, một tiếng kêu xé gió vang lên.
Một đóa hỏa liên tím tức tốc bắn vào lưng Tần Mộng Dao. Đinh...
Nhưng ngọn hỏa liên không nổ tung mà bị một đóa hoa sen màu xanh lam ngăn cản.
"Ai?"
Nét mặt Tân Mộng Dao thay đổi, cô bước ra một bước, khí tức băng hàn phủ lấy cơ thể.
Một bóng đen chớp nhoáng chạy vào trong một tòa phó điện hùng vĩ ngay trước mắt cô.
'Tần Mộng Dao có cảnh giới cao thâm nên không sợ, theo sau sát sao.
Ầm ầm...
'Tân Mộng Dao vừa bước vào phó điện thì hai tiếng động vang lên, cổng phó điện bị đóng lại.
Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, ngọn lửa tím nhàn nhạt leo lên người trói tay chân cô lại.
Mọi thứ diễn ra trong giây lát. 'Tân Mộng Dao vừa muốn phản kháng thì một đôi môi ngang ngược đè lên môi cô một cách thình lình. Đầu lưỡi ương ngạnh khuấy đảo trong khoang miệng
cô.
'Tân Mộng Dao đột nhiên nhữn người, gạt đi mọi sự chống cự, mặc cho bóng. hình đen kia xâm phạm mình.
Tiếng kêu đau chợt vang vọng trong đại điện.
"Sao muội cắn huynh!"
Khóe miệng chảy máu, Mục Vỹ giật mình hỏi Tân Mộng Dao. Xoeẹt xoet...
Trong phút chốc, ngọn lửa trói buộc người Tân Mộng Dao biến thành băng ti rồi răng rắc gãy lìa. Cô ngẩn ngơ nhìn người đối diện.
Khoảnh khắc này vừa chân thực lại vừa khó tin, giống như cô đang mơ vậy. "Là huynh thật rồi, huynh vẫn chưa chết, huynh còn sống, đúng không?” "Huynh đây! Huynh đây!"
Mục Vỹ nhẹ nhàng gật đầu rồi lấy mũ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú với nụ cười đầy dịu dàng.
"Tên khốn kiếp nhà huynh!" 'Tần Mộng Dao giận dữ, bàn tay trắng như ngọc đánh vào ngực Mục Vỹ.
"Đồ xấu xa, muội cực khổ tu luyện ở Thánh Đan Tông chờ huynh, trong khi huynh thì dan díu với những nữ nhân khác nhân lúc muội không có ở đây!"
Tân Mộng Dao vừa nói vừa đánh thêm phát nữa. Âm...
"Sao huynh không tránh?”
"Sao lại tránh? Huynh làm sai, đương nhiên phải bị phạt rồi!", Mục Vỹ cười khổ đáp.
Tuy đã có Tân Mộng Dao nhưng hắn không đành lòng nhìn Vương Tâm Nhã đau khổ nữa. Hắn vẫn quyết định như vậy dù biết chắc nó sẽ làm tổn thương một người, trả giá là đương nhiên!
"Huynh là đồ xấu xa!"
Nước mắt tràn mi, Tân Mộng Dao ôm chầm lấy Mục Vỹ.
Hương thơm quanh quẩn nơi đầu mũi, Mục Vỹ không chịu nổi, ho khan.
"Sao thế? Nãy muội đánh huynh đau sao?”
"Chứ sao... giết bọn đảo Thiên Tà mệt chết huynh rồi!"
Tân Mộng Dao sửng sốt hỏi: "Là huynh làm?”
"Chứ muội nghĩ là ai?", Mục Vỹ tủm tỉm đáp: "Bọn đệ tử thiên tài của đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Tông, lần này đừng hòng ai trốn thoát, kể cả muội!"
"Lưu manh, có phải huynh cũng mặt dày như vậy với thiên kim nhà họ Vương không?"
"Đâu có, huynh có sức hút sẵn rồi, mất công như vậy làm gì! Huynh chỉ cưỡng ép một mình muội thôi..."
Trong lúc nhất thời, hai người ý loạn tình mê, mặc kệ bên ngoài đại điện đang xảy ra chuyện gì.
Tiếng thở dốc khe khế vang vọng cả phó điện.