"Thạch lão tam, các ngươi dám cả gan xuất thủ với Vỹ Môn, không sợ môn chủ ta chém ngươi thành hai nửa hay sao!", một giọng nói đầy giận dữ vang lên, rõ ràng đây là một nữ tử.
"Khà khà... Tiểu mỹ nhân đừng sợ!"
Nam tử được gọi là Thạch lão tam kia liếm môi, cười ngả ngớn: "Môn chủ của cô không rảnh mà tới đâu. Vỹ Môn đang được đại ca và nhị ca ta chăm sóc, cô còn nhớ mong môn chủ mình làm gì nữa? Hắn sắp tiêu đời rồi còn đâu!"
"Ngươi nói bậy!"
"Tự nhìn đi rồi biết có phải nói bậy hay không. Vỹ Môn ở ngay trước mặt, tiếng đánh nhau lớn thế này sao không có ai ra cứu cô? Tiểu cô nương, đầu hàng đi với Thạch lão tam ta đi, bảo đảm cô được ăn sung mặc sướng!"
"Ta giết ngươi!"
Nữ tử quát lớn rồi vung trường kiếm trong tay ra. Đường kiếm ánh lên vầng sáng rực rỡ, phát ra những tiếng đinh đang.
"Cô mới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, ông đây thì đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất rồi, cô có phản kháng cũng vô dụng thôi!"
Thạch lão tam cười một cách kệch cỡm, gã đưa tay muốn chộp lấy nữ tử.
"Huynh đệ, đêm hôm khuya khoắt còn ở đây dây dưa cái gì thế!", một giọng nói thình lình vang lên, Thạch lão tam bỗng nhận ra tay mình bắt phải một thứ cứng như thép.
"Ngươi là ai?"
Nhìn người mặc áo bào đen trước mắt, Thạch lão tam dè chừng hỏi.
Gã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, chẳng phải sợ ai trong thành Đông Vân này. Thế nhưng người đối diện bắt tay gã ngang xương mà gã lại thấy đau mới lạ chứ.
"Ta ấy hả? Ta là sư phụ của môn chủ Vỹ Môn, đặc biệt đến đây thăm đồ nhi của ta!"
"Hả?"
Câu này của Mục Vỹ làm Thạch lão tam ngây người. Gã biết môn chủ Vỹ Môn có sư phụ nhưng nghe nói đã chết lâu lắm rồi, tên môn chủ đó đến đây để xây dựng lực lượng và báo thù cho sư phụ của mình.
Giờ tự nhiên ở đâu chui ra một sư phụ nữa vậy?
"Người là... sư phụ của môn chủ?"
Nữ tử sau lưng ngạc nhiên thốt lên.
Bấy giờ Mục Vỹ mới xoay người nhìn nữ tử đó. Cô ấy khá cao, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh, hệt như một đóa anh đào mơn mởn tốt tươi, có điều do vừa có một trận xô xát nên trông hơi nhếch nhác.
"Cô là..."
"Ta là Lâm Tinh, hộ pháp của môn chủ. Người nói mình là sư phụ của huynh ấy, nhưng môn chủ nói sư phụ mình đã qua đời lâu rồi mà..."
"Không không không, đấy là nó tưởng vậy thôi!"
Mục Vỹ lắc đầu nói: "Thôi, giải thích cô cũng không hiểu, dẫn ta đi gặp môn chủ của cô đi".
"Đứng lại, ai cho các ngươi đi, Thạch lão tam ta đây đã cho phép chưa?"
Đột nhiên có tiếng hét truyền đến từ sau lưng.
Thú vị!
Mục Vỹ quay người đánh giá Thạch lão tam. Người thì to cao mà có điều hơi ngu.
"Không cho ta đi phải không? Thì vác ngươi theo thôi!"
Trong lúc Mục Vỹ nói chuyện, một con hỏa xà hóa thành một sợi dây thừng leo lên cánh tay Thạch lão tam.
"Đi thôi!"
Mục Vỹ gật đầu mỉm cười với Lâm Tinh.
"Cứ thế mà vào sao?", Lâm Tinh hơi lo lắng: "Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều ở trong, chúng ta cứ đi vào như thế liệu có bị..."
"Vậy cô muốn sao?"
"Hay chúng ta đặt bẫy kéo vài người ra đây rồi một phát bắt gọn cả đám?"
"Rắc rối thế làm gì!"
Mục Vỹ vừa nói vừa kéo Thạch lão tam tiến về cổng Vỹ Môn.
Thấy hắn đường hoàng bước từng bước vào Vỹ Môn, Lâm Tinh chết trân tại chỗ.
Thạch Thiên Phong là một kẻ được mệnh danh là người đá, khả năng phòng ngự mạnh đến biến thái, cảnh giới lại còn là Thông Thần tầng thứ ba, ngay cả Thạch lão nhị cũng có cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, sao người áo đen này có thể đi vào một cách ngông nghênh như thế?
Nhưng vì lo lắng cho an nguy của môn chủ nên cô ấy cũng nhanh chóng theo sát.
Giờ phút này, trong Vỹ Môn đang diễn ra một trận chiến khốc liệt, đâu đâu cũng thấy những kẻ lao vào chém giết nhau, có thể thấy người cầm đầu Vỹ Môn chính là Mặc Dương.
Nhưng trạng thái của Mặc Dương trông có vẻ không ổn lắm, máu tươi nhuộm đỏ cả y sam trắng, tóc cũng hơi rối.
Nếu không nhờ có kiếm thế mạnh mẽ thì gã đã chết rồi.
"Môn chủ!"
Tiếng hét lanh lảnh của Lâm Tinh làm những người phía trước giật mình, Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị cũng chú ý sang bên này.
"Lão tam!"
"Lão tam!"
Thấy Thạch lão tam bị một kẻ mặc áo bào đen trói tay chân, Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều hoảng sợ gầm lên.
"Ngươi là ai? Đồ chó chết, thả đệ đệ ta ra!", Thạch lão nhị nóng nảy quát tháo.
Mục Vỹ bước lên trước.
"Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một, Đao Minh các ngươi quy thuận Vỹ Môn, tôn Mặc Dương đồ đệ ta làm môn chủ..."
"Nằm mơ!"
"Cho các ngươi thời gian ba nhịp thở để suy nghĩ!"
Mục Vỹ vừa dọa dẫm vừa cử động tay, những đóa hỏa liên tím bắn ra những tia lửa kêu tí tách.
Xèo xèo...
Thạch Thiên Phong vừa chìa tay ra thì cánh tay bị mấy đốm lửa bám lấy. Cả phần tay của gã nhanh chóng bị đốt cháy.