Nghe thấy Lí Trạch Lâm nói vậy, Tê Vũ Hiên như trút được gánh nặng, ông ta chắp tay rồi thở phào một hơi.
“Này Lí Trạch Lâm, không ngờ ngươi lại là người nhà họ Lí của điện Tam Cực, ngày xưa cứ ra vẻ thần bí, hoá ra lại có lai lịch lớn thế này!”
“Chưa bằng ngươi được!”
Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Đến nhị tiểu thư của nhà họ Vương mà ngươi còn dám tòm tem thì ta có là gì đâu chứ?”
“Ngươi...
“Gần đây ngươi đi đâu mất tăm, cả Trung Châu đang loạn cào cào rồi”, Lí Trạch Lâm cười nói.
“Ngươi nói sao?”
“Ngươi không biết à? Tuyệt địa lớn nhất của Trung Châu là Vạn Quỷ Phủ Quật đã tự mở rồi, điều này đã làm kinh động tới tất cả các thế lực ở Thiên Vận Đại Lục”.
“Mỗi năm, Vạn Quỷ Phủ Quật sẽ có một lần rơi vào giai đoạn suy yếu, còn ba năm mới chính thức mở một lần. Nhưng khi mọi người đi vào đó, chưa tìm được lối ra vào của cung điện thì đã chết cả đống rồi”.
“Nhưng nghe nói nếu ai có thể đi vào nơi chứa kho báu của Vạn Quỷ lão nhân thì sẽ lấy được Nhiếp Hồn Châu nổi tiếng năm nào, ngoài ra còn có vô vàn bảo vật tha hồ mà dùng nữa!”
Lí Trạch Lâm thở dài nói: “Đây cũng là lý do vì sao dù bao năm qua chưa có một ai mở được Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng mọi người vẫn đổ xô tới đó”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
Hắn vừa từ Vạn Quỷ Phổ Quật ra, còn bảo vật cũng bị hắn khuân sạch rồi, cả Nhiếp Hồn Châu cũng vậy.
Đại điện đang xuất hiện này chỉ là điện trong điện thôi!
Cung điện giải
Lần này, các thế lực xuất quân chắc chắn sẽ xôi hỏng bỏng không rồi.
“Ngươi có biết thành Nam Vân giờ thế nào rồi không?”
Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng rồi đáp: “Nơi đây là Trung Châu - phía Đông của Đại Lục, thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, còn đế quốc Nam Vân nằm ở phía Nam Trung Châu và thuộc về Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà. Ta đã rời khỏi đế quốc Nam Vân một thời gian, sau khi nghe sự tích của ngươi ở đế quốc Nam Vân, ta cũng cử người đi nghe ngóng tình hình, nhưng chắc phải chờ một thời gian nữa mới có kết quả!”
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu.
“Nhưng có một tin này ta muốn nói cho ngươi biết!”
Lí Trạch Lâm cười khổ rồi nói: “Cách thành Vân Khê hàng trăm nghìn dặm có một toà thành trì là thành Đông Vân. Đây là thành trì thuộc cấp thượng đẳng, nhân khẩu đông đúc, nhưng thế lực trong thành rất rắc rối. Dạo này, ta nghe nói đang
có tranh chấp nội bộ ở đó để tranh giành vị trí phủ thành chủ”. “Hả?
“Ta biết ngươi không có hứng thú với những chuyện này, nhưng có một người chắc chắn ngươi sẽ để tâm”.
“Ai?”
“Mặc Dương! Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.
Ba năm trước, Mặc Dương cầm Thiên Gia Cổ Kiếm của nhà họ Gổ rời khỏi dấy núi Phá Vân và đế quốc Nam Vân. Khi đi gã chỉ hùng hồn nói ba năm nữa sẽ về để tiêu diệt ba gia tộc lớn.
Nhưng ba năm đã trôi qua mà vẫn chưa thấy mặt mũi gã đâu. “Gần đây, ta mới biết hắn ở đây, chứ trước đó thì không rõ!”, Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Mặc Dương mất ba năm để gây dựng Vỹ Môn. Bây giờ, Vỹ Môn đã có thể coi là thế lực lớn nhất ở thành Đông Vân, nhưng bây giờ ở đó đang rất hỗn loạn, Độc Thần Minh, Âm Dương Phái và Đao Minh đều muốn nắm quyền quản lý thành Đông Vân!”
“Vì thế Mặc Dương đang không sung sướng gì đâu!” “Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu ra hiệu.
Thấy Mục Vỹ không có biểu cảm gì nhiều, Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng. “Thầy Mục, để ta nói cho ngươi biết về quản lý và phân bố thế lực ở đại địa Trung Châu này nhé!”
“Được!”
Lí Trạch Lâm mỉm cười nói: “Nơi thích hợp cho mọi người sinh sống ở Thiên Vận Đại Lục chính là đại lục Trung Châu, ngoài nơi này ra thì có bốn nơi không thích hợp cho người sống là Nam Man ở phía Nam, Bắc Địch ở phía Bắc, Tây Mạc ở phía Tây và Đông Hoang ở phía Đông”.
“Ngày xưa, đế quốc Nam Vân là một đế quốc nhỏ nằm ở phía Nam Trung Châu, các thế lực lớn mạnh thật sự đều tập trung hết ở đây rồi liên tục mở rộng và tiến vào các đế quốc khác”.
“Nhưng bây giờ, bốn tuyệt địa Đông Tây Nam Bắc đều không thể sánh với đại lục Trung Châu được nữa, thế nên nơi hưng thịnh nhất ở Thiên Vận Đại Lục chính là Trung Châu, song các thế lực ở đây vô cùng rắc rối läng nhằng, các thế lực nhỏ phải dựa vào các thế lực lớn thì mới có thể tồn tại được”.
“Ví dụ như nhà họ Hồng - người quản lý thành Vân Khê buộc phải dựa vào. điện Tam Cực và nộp phí cho điện Tam Cực thì mới có thể duy trì quyền quản lý”.
Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Nhưng nếu nhà họ Tề phát triển vượt nhà họ Hồng thì nhà họ Tê hoàn toàn có thể giành được quyền quản lý”.
“Thế các ngươi thì sao?”
“Là các ngươi!”
“Đúng vậy! Hơn nữa chúng ta cũng đỡ phải tốn sức người với sức của để đi làm những việc đó!”
Mục Vỹ hỏi tiếp: “Nói như ngươi thì thế lực ở đại lục Trung Châu chính là đám xấu xa điện Tam Cực các ngươi, còn những kẻ khác không thể ngóc đầu lên ư?”
“Nói thế cũng đúng!”