Một bên khác, tại thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát ở ngoại thành Vân Khê.
Có hai bóng người đang đứng sừng sững trên đó.
Huyết Vô Song là tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, sao phải sợ?
Trong cuộc chạm trán với Mục Vỹ lần trước, do thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa và Cổ Ngọc Long Tinh thật sự quá biến thái, uy lực quá lớn nên ông ta mới thua.
Lần này, Mục Vỹ không có Cổ Ngọc Long Tinh, chỉ có thể trông cậy vào kiếm thế và cường độ thể xác mạnh mẽ của mình.
Giải quyết hắn thì hơi phiền toái, nhưng ông ta muốn thì vẫn làm được.
Đương nhiên, Mục Vỹ ở đối diện cũng biết mình không có vũ khí tiêu diệt vượt trội như Cổ Ngọc Long Tinh mà muốn đối chọi với Huyết Vô Song, cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, không khác gì ngại sống lâu.
May thay Huyết Hồn Châu của Huyết Vô Song đã bị hư hại nặng nề, có lẽ chỉ phát huy được một, hai phần uy lực địa khí cực phẩm ban đầu.
Chưa kể, Huyết Vô Song cũng bị thương khá nặng trong cuộc đại chiến lần trước. Bản thân hắn được ở Vạn Quỷ Phủ Quật nghỉ ngơi lấy sức mấy ngày, lão quỷ này thì trông nhợt nhạt mệt mỏi, chắc phải lao đao vì pháp bảo của mình rồi.
"Chẳng lẽ..."
Một suy đoán chợt nảy lên trong đầu Mục Vỹ, nhưng suy đoán này vừa xuất hiện đã làm hắn phấn khởi.
"Chết đi!"
Mục Vỹ rút thanh kiếm rộng mấy trăm mét ra xông về phía Huyết Vô Song, kéo theo một nguồn chân nguyên cuồng bạo.
"Tiểu tử, chút chiêu trò nhỏ này hơi lạc hậu rồi đấy? Giờ kiếm thế của ngươi đã đến đâu rồi? Viên mãn, đại viên mãn hay đỉnh phong?"
"Cứ thử đi là biết!"
Mục Vỹ không muốn nhiều lời với ông ta. Bốn chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ bị Mục Vỹ chia ra không biết thành bao nhiêu thức nhỏ, từng chiêu kiếm, từng nhát chém đều hoàn hảo.
Song, dù đã dồn hết sức mạnh mà mình có vào thanh kiếm, hắn vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Huyết Vô Song.
Dù gì ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười hùng mạnh, có mất pháp bảo, thực lực yếu đi và bị thương thì vẫn là Thông Thần tầng thứ mười.
Mục Vỹ sờ ngực, nhìn ấn ký màu tím vốn ảm đạm nay đã tràn trề năng lượng, thầm cầu nguyện trong lòng.
"Liều mạng thôi!"
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ bay lên cao, trường kiếm giơ trước người vung về phía Huyết Vô Song, tay kia thì chạm vào ngực. Tiếng lách tách vang lên, một tia chớp tím ầm ầm bổ lên trường kiếm.
Một loạt hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Thấy Mục Vỹ dùng thêm át chủ bài của mình vào chiêu thức này, Huyết Vô Song không dám lơ là. Ông ta lưỡng lự một lúc rồi cắn răng.
"Tinh huyết của ngươi cực kỳ bổ ích cho Huyết Hồn Châu của ta, ăn ngươi còn hiệu quả hơn dùng tinh huyết của năm nghìn đứa trẻ nữa".
Huyết Vô Song nhân cơ hội phản kích Mục Vỹ. Một hạt châu đỏ như máu bắn ra.
"Huyết Hồn Châu? Chờ ngươi cả buổi rồi!"
Thấy Huyết Vô Song lấy Huyết Hồn Châu ra dùng, Mục Vỹ lập tức lấy một hạt châu đỏ thẫm ánh xanh ra khỏi ngực.
Hạt châu đỏ ấy trông rất quái lạ, nó còn tỏa ra một lực kéo kinh khủng giữ chặt Huyết Hồn Châu kia lại.
"Đây là... đây là... Nhiếp Hồn Châu cơ mà! Tại sao Nhiếp Hồn Châu lại nằm trong tay ngươi?"
Thấy hạt châu đỏ sẫm Mục Vỹ đang cầm, Huyết Vô Song điếng người.
Ông ta không cử động được!
Nhiếp Hồn Châu hút Huyết Hồn Châu đến ngay tức thì, điều đó cho thấy chúng có tính chất hấp dẫn nhau.
Nhưng lực hút của Nhiếp Hồn Châu càng ngày càng lớn và mạnh hơn, rồi nó hoàn toàn thôn tính Huyết Hồn Châu.
"Sao ngươi có thể sử dụng Nhiếp Hồn Châu?", mặt mày Huyết Vô Song tái nhợt, ông ta nhìn Mục Vỹ, miệng hộc máu: "Sao ngươi có thể..."
Hắn đoán đúng rồi!
Thấy dáng vẻ đó của Huyết Vô Song, Mục Vỹ đã khẳng định được suy đoán của mình!
Quả nhiên Huyết Vô Song luyện chế Huyết Hồn Châu huyết nhục tương liên với ông ta, như một phần trên cơ thể ông ta.
Ưu điểm của việc luyện chế ra một thần binh như thế là thần binh và chủ nhân của nó tâm linh tương thông.
Nhưng cũng có khuyết điểm là một khi chủ nhân hay thần binh bị thương thì bên còn lại cũng bị thương theo.
Hắn đã phát hiện ra điều này trong lần giao thủ với Huyết Vô Song ở thành Nam Vân lúc trước.
Lúc Huyết Hồn Châu bị phá vỡ, Huyết Vô Song còn hộc máu dữ dội hơn trong khi chẳng chịu đòn tấn công nào.
Thấy tình hình hôm nay, hắn chắc chắn được suy đoán của mình là đúng.
"Nhiếp Hồn Châu nhiếp linh hồn, Vạn Quỷ lão nhân khi còn sống đã để lại thứ này cho người có duyên, ha ha...", Huyết Vô Song đột nhiên cười điên cuồng: "Hóa ra người có duyên đó là ngươi, là ngươi, Mục Vỹ, ha ha..."
Giữa những tiếng cười, Huyết Vô Song lại hộc máu. Nhiếp Hồn Châu bay trở lại trong tay Mục Vỹ, màu đỏ ảm đạm trở nên sáng rỡ.
Huyết Vô Song đã thua trận chiến này, thua tâm phục khẩu phục.
Ông ta những tưởng mình có thể giết chết Mục Vỹ dễ như trở bàn tay khi hắn không còn Cổ Ngọc Long Tinh, không ngờ hắn lại có kỳ ngộ lấy được Nhiếp Hồn Châu.
Giá trị của hạt châu này cao hơn Cổ Ngọc Long Tinh không biết bao nhiêu lần.
"Đáng hận!", Huyết Vô Song căm phẫn ngẩng đầu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn bị Mục Vỹ đâm một nhát. Chết!
Một tôn giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đã chết trên đồng cỏ vàng ươm.
"Phù..."
Sau khi vét sạch nhẫn không gian của Huyết Vô Song, Mục Vỹ mau chóng rời khỏi đây.
Hắn phải về xử lý tên Thiền Hạng đó nữa.
Sẽ rất rắc rối nếu bị gã này tuồn tin tức Mục Vỹ hắn còn sống ra ngoài.
Có điều, Mục Vỹ vừa trở lại thành Vân Khê thì thấy một dòng người trùng trùng điệp điệp vào thành.