"Mau mời đại sư Thiền Hạng đến đây, nhanh lên!"
Giờ phút này, nhìn đâu trong hậu viện cũng thấy những gương mặt hoảng loạn.
Hồng Chấn Thiên - trưởng tộc nhà họ Hồng - có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy. Lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ thì đã 120 tuổi, bị trúng độc rất nặng.
Mà lão trưởng tộc đã là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, nếu như lão ta nhắm mắt xuôi tay thì phủ thành chủ thành Vân Khê sẽ đổi chủ nhân mất!
Trước đây còn có lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ ở đây chèo chống, lỡ không may lão ta không trụ nổi thì nhà họ Hồng sẽ không còn cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, và mọi người sẽ không còn kính sợ họ nữa.
"Cha, hắn cũng là thầy luyện đan, để hắn giúp ông!", Hồng Lâm chạy đến kéo Mục Vỹ lại.
"Cậu ta sao?"
Thấy Mục Vỹ còn trẻ, chỉ được cái đẹp mã chứ không có vẻ gì là giỏi thật, Hồng Chấn Thiên nghi ngờ: "Ông nội con đang trong cơn nguy kịch, không thể mạo hiểm được".
"Cha à..."
Hồng Lâm vô cùng sốt ruột.
"Đại sư Thiền Hạng tới rồi!", đúng lúc đó, một người ung dung đi từ cổng hậu viện vào.
Người đó mặc trường bào màu xanh lá, bụng phình ra, hai tay chắp sau lưng. Gã quát tháo: "Sao mà lộn xộn thế hả, còn ra thể thống gì nữa, tản ra hết đi!"
"Chẳng phải trước giờ Hồng lão thái gia đều như thế này à, lạ lẫm gì đâu?", Thiền Hạng kia tỏ ra mất kiên nhẫn: "Tránh ra, tránh ra hết!"
Gã vừa nói vừa nhét một viên đan dược đen thui vào trong miệng Hồng Thừa Thụ.
"Dừng tay!"
Tiếng quát vang lên ngay lúc này, Mục Vỹ lạnh lùng chất vấn: "Ngươi cho ông ấy uống đan dược là muốn ông ấy chết sớm à?"
"Ngươi nói xàm gì thế!"
Thiền Hạng khịt mũi khinh thường nhìn hắn: "Ta là thầy luyện đan năm sao được Trung Châu chứng nhận mà ngươi cũng dám nghi ngờ ta? Ngươi cũng là thầy luyện đan chắc? Mấy sao đây?"
"Không có sao!"
Mục Vỹ hừ lạnh: "Nhìn là biết do độc tố khuếch tán nên vết thương trong người Hồng lão thái gia mới bị vỡ ra. Đan dược ngươi cho ông ấy uống chỉ có tác dụng ổn định tạm thời vết thương, dăm ba ngày nữa sẽ tái phát trở lại!"
"Dần dần, không chỉ những vị trí bị nhiễm độc mà cả những vị trí không bị nhiễm cũng hoại tử vì sức sống héo mòn!"
"Ngươi làm vậy là đang đẩy ông ấy đến cái chết nhanh hơn đấy có biết không hả?"
Mục Vỹ tuôn một tràng. Hồng Chấn Thiên trừng mắt nhìn Thiền Hạng: "Ngươi giỡn mặt với bọn ta đấy à?"
"Hừ, ông không giúp ta thu thập tinh huyết năm nghìn đứa trẻ thì chờ lão thái gia nhà ông chết đi!", Thiền Hạng không nao núng: "Nói cho các ngươi biết, nhà họ Hồng không có mắt nhìn người tài, nhà họ Tề thì muốn chiêu mộ ta lắm đấy!"
Nhà họ Tề cũng là gia tộc có vị thế lớn trong thành Vân Khê, chỉ đứng sau nhà họ Hồng.
"Biến!"
Hồng Chấn Thiên căm hận nhìn Thiền Hạng, chỉ muốn đánh chết gã.
Thứ gian trá ác độc!
"Đại ca à, ngươi làm hắn chạy mất rồi, còn cha..."
"Nếu mọi người tin ta, ta có thể giúp!", Mục Vỹ chủ động đề xuất.
Thấy hắn như thế, Hồng Chấn Thiên mệt mỏi thở dài, gật đầu.
Điều Mục Vỹ quan tâm hơn cả là tên Thiền Hạng kia chứ không phải bệnh tình của Hồng Thừa Thụ.
Một thầy luyện đan năm sao đến thành Vân Khê thu thập tinh huyết của trẻ con rõ ràng là để tế luyện pháp bảo hay bảo bối nào đó.
Chắc chắn gã có vấn đề!
Cho Hồng Thừa Thụ uống một viên đan dược, Mục Vỹ liệt kê ra mấy vị dược liệu bảo người khác chuẩn bị cho việc luyện đan, việc nào việc nấy đều thành thạo, không chút ngắc ngứ.
Bấy giờ Hồng Chấn Thiên mới coi trọng hắn hơn.
Một thầy luyện đan trẻ như này chắc chắn là con cháu danh gia vọng tộc nào ra ngoài rèn luyện rồi.
"Không biết Tử Mộc tiên sinh cư ngụ ở đâu?"
"Ta một thân một mình, gửi tình nơi sơn thủy, đi đến đâu thì nơi ấy là nhà!", Mục Vỹ hùng hồn nói một câu vô thưởng vô phạt.
"Tử Mộc tiên sinh quả là cao nhân..."
Hồng Chấn Thiên cười sảng khoái, vui vẻ nhìn Mục Vỹ.
Tại một nơi khác, Thiền Hạng run rẩy đứng tại cửa một gian phòng.
"Vào đi".
Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ bên trong.
"Sư phụ!"
"Chuyện gì?"
"Số lượng tinh huyết trẻ con đã thu thập mới được gần năm trăm trong tổng số năm nghìn thôi ạ. Không ngờ hôm nay nhà họ Hồng lại mời một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến, hắn còn đá con ra ngoài nữa chứ, tức chết đi được!"
"Hửm? Có chuyện đó nữa à?"
Nam tử mặc áo bào đen xoay người, vẫn không thấy rõ mặt người này.
"Vậy con có thể hợp tác với nhà họ Tề. Không được nữa thì bảo nhà họ Tề xuất thủ, ta thì giết Hồng Chấn Thiên kia, chỉ cần không để ai phát hiện ra tung tích của chúng ta là được!"
"Nhưng sư phụ, vậy thì..."
"Sợ cái gì!"
Nam tử mặc áo bào đen cáu gắt: "Bảo bối của ta không đợi được nữa rồi, mau làm việc cho xong đi, càng nhanh càng tốt!"
"Vâng!"
Trở lại với Mục Vỹ. Hắn vừa ra khỏi phòng luyện đan thì nhận ra người trong nhà họ Hồng có vẻ hoang mang hốt hoảng lắm.
"Xảy ra chuyện gì rồi à?"
"Tử Mộc tiên sinh, ngươi đừng quan tâm làm gì, cứ tập trung chữa bệnh cho ông nội ta đi!", khuôn mặt Hồng Lâm tràn trề nhiệt huyết, cô ta kéo Mục Vỹ ra hậu viện.
Hồng Chấn Thiên đứng sừng sững trước cổng nhà họ Hồng.
"Tề Vũ Hiên, ông đang làm cái gì vậy?", Hồng Chấn Thiên nhìn hai người đối diện, mở miệng quát: "Hiện tại thành Vân Khê vẫn do nhà họ Hồng cầm trịch, ông muốn làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là đến tìm người!"
Tìm người? Tìm ai chứ?