"Hắc Bạch Hữu Thường, hai ông đâu cần dồn người khác vào bước đường cùng vậy?"
Nữ tử hờ hững lên tiếng, giọng nói lạnh như sương giá khó tả, thậm chí trong sự lạnh lùng ấy còn ẩn chứa vài phần sát ý.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường gượng cười nhìn nữ tử lạnh lùng trước mắt.
Hôm nay bảo hai người họ đến là đúng bài rồi.
Chứ nếu người đang đứng ở đây là tông chủ thì có khi tiểu nha đầu này đã điên lên từ lâu.
Ai trong Thánh Đan Tông cũng biết đây là một người có thiên phú kinh khủng đến nhường nào.
Không chỉ thế, trong Thánh Đan Tông chỉ có mình cô dám nói ra câu "Ngày ta thành thần sẽ là lúc Vũ Dịch chết" một cách hùng hồn.
Tông chủ cũng bó tay trước quyết tâm của cô. Thánh Vũ Dịch có tiếng nói tuyệt đối trong Thánh Đan Tông, nhưng một số lão quái vật trong tông môn không phụng sự ông ta.
Ví dụ như sư phụ của nữ tử này - Tử Vũ Di!
"Tần Mộng Dao, đại sư Tử Vũ Di đã cấm cô không được phép rời khỏi Thánh Đan Tông trong vòng năm năm. Giờ cô đến đây là vi phạm ước định với đại sư Tử rồi".
"Ước định giữa ta và sư phụ liên quan gì đến ông?", giọng Tần Mộng Dao làm người nghe rét từ trong xương tủy: "Ta hỏi các ông, Thánh Vũ Dịch đâu rồi?"
"Thánh Vũ Dịch bắt Vỹ ca đi rồi, còn dùng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Vương Tâm Nhã ở dưới đột nhiên la lớn.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Mộng Dao giật mình. Cô nhìn lướt qua Vương Tâm Nhã một cách ẩn ý rồi chớp nhoáng bay đi.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông cút về cho ta, nếu để ta thấy hai ông còn giết ai nữa thì Tần Mộng Dao này bảo đảm hai ông chết không được, sống không xong".
Ầm...
Kèm theo lời nói của Tần Mộng Dao là một chưởng ấn ầm ầm rơi xuống.
Chưởng ấn đánh vào mặt đất tầng tầng lớp lớp làm phát ra những âm thanh rắc rắc vang dội. Mặt đất từ từ bị đóng băng.
"Ái chà chà... Thần phách Băng Hoàng đúng là khủng thật!"
"Chứ sao!", Bạch Chi Trường đáp: "Ông không biết chứ đại sư Tử Vũ Di đối xử với Tần Mộng Dao như con gái ruột thịt vậy, đến nỗi không màng mọi thứ mà giữ Tần Mộng Dao ở bên cạnh dù nha đầu đó đã tuyên bố muốn giết tông chủ cơ mà".
"Thần phách Băng Hoàng à, hầy... Sống trên đời được thấy mặt mũi Băng Hoàng ra làm sao là ta thỏa mãn lắm rồi!"
Nhìn bãi chiến trường bên dưới, Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường lắc đầu ngán ngẩm rời đi.
Không còn Mục Vỹ, trận chiến này đã đến hồi kết.
Mạnh Nhất Phàm không đuổi theo Thánh Vũ Dịch mà trầm tư một lát rồi cũng rút quân.
Lần này xem như Lục Ảnh Huyết Tông tổn thất lớn, không những không lấy được lợi ích gì mà còn mất đi nguồn lực phát triển ở đế quốc Nam Vân, đã thế còn để lạc mất Nhân Hoàng Kinh nữa chứ.
Trong lòng Mạnh Nhất Phàm cực kỳ tức giận.
"Cha, con thấy tám phần mười là Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà, kẻ này quá gian trá, phải cảnh giác mới được".
"Ta biết điều đó!"
Mạnh Nhất Phàm gật đầu trả lời: "Thực lực của Thánh Vũ Dịch lại lên một tầng cao mới rồi, giá mà ta tìm ra được sáu tầng sau cuốn Phệ Huyết Cự Linh Quyết của Lục Ảnh Huyết Điện ta, được vậy thì Thánh Vũ Dịch chỉ là hạng nhãi nhép thôi!"
Khuôn mặt Mạnh Nhất Phàm nhăn nhó đầy dữ tợn. Lục Ảnh Huyết Điện của mười năm trước là bá chủ của thế giới Tiểu Thiên, không ai không biết.
Thế mà giờ đây lại xuống cấp thành một thế lực của Thiên Vận Đại Lục, đã thế còn không phải là tổ chức đứng đầu.
"Cha, con chắc chắn người sẽ thành công mà!", Mạnh Quảng Lăng khẳng định.
"Tám chín phần mười Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà. Điều toàn bộ lực lượng về Trung Châu, ta chống mắt lên xem đảo Thiên Tà sẽ làm được trò trống gì!"
"Vâng!"
Mạnh Quảng Lăng suy ngẫm. Hôm nay thấy được những gì Mục Vỹ thể hiện ra, y mới biết núi cao còn có núi cao hơn, Mục Vỹ mạnh đến mức y chỉ có thể ngước lên nhìn từ xa.
Tiếc thay... hắn chết yểu rồi!
Thánh Vũ Dịch đã sử dụng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận lên người Mục Vỹ, chín chín tám mốt ngày đủ làm hắn bỏ mạng rồi.
Không hiểu sao Mạnh Quảng Lăng vô thức thở phào như vừa trút bỏ gánh nặng sau khi biết được tin này.
Đồng thời, một bên khác, nhóm Vương Tâm Nhã đã chỉ huy tất cả mọi người trong Thông Thần Các đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng họ cũng hiểu rằng chuyện đó không đời nào thành công được, vì Thánh Vũ Dịch mạnh thế kìa mà.
Đành trông chờ Mục Thiếu Kiệt sẽ đuổi kịp Thánh Vũ Dịch thôi.
Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao nhảy xuống ngồi trên lưng một con Phượng Hoàng hình thành từ các băng tinh.
"Vỹ ca, mong huynh hãy bình an..."
Tốc độ phi hành của Tần Mộng Dao càng lúc càng nhanh, gần như không thể thấy rõ đâu là người thật, đâu là tàn ảnh nữa.
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt cũng cố gắng đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng tốc độ của ba người đều chậm hơn Thánh Vũ Dịch, chẳng mấy chốc đã bị ông ta cắt đuôi.
"Chết tiệt!"
"Chết tiệt!"
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt đồng thời chửi thề.
"Đậu xanh nhà ngươi, còn che che giấu giấu làm quái gì nữa, tưởng che mặt là ngầu lắm chắc?", Mục Thiếu Kiệt đột nhiên quát người mặc áo bào đen.
"Cha à, do con sợ Vỹ Nhi hiểu lầm thôi mà".
Nghe ông ấy nói, người nọ lấy lụa che mặt xuống lộ ra gương mặt cương nghị của một nam tử trung niên, chính là Mục Lâm Thần!
Trước đó Mục Vỹ vốn nhận được tin Mục Lâm Thần mất tích, chắc hắn cũng không ngờ ông ấy luôn ở bên bảo vệ mình.
"Cái thứ khốn kiếp này, dám giấu cả ta à, ta là cha con đấy!", Mục Thiếu Kiệt cáu tiết mắng.
"Cha à, thôi nào, còn không đuổi theo là mất dấu tên Thánh Vũ Dịch đó đấy, tính mạng của Vỹ Nhi sẽ...", Mục Lâm Thần vội vàng chuyển chủ đề.
"Con tưởng ta không biết điều đó chắc?"
Mục Thiếu Kiệt hừ lạnh: "Thánh Vũ Dịch rất mạnh, là cường giả trên cảnh giới Thông Thần rồi, ta và con không đấu lại nổi đâu. Con muốn chết thì tự mà đi. Vả lại chúng ta có đuổi theo cũng không kịp!"