Bây giờ, nhóm Mục Vỹ đang bị hai cường giả tuyệt thế bao vây nên muốn chạy trốn là điều không thể.
Dù Cam Kinh Vũ có thể chống lại được một người, nhưng tên còn lại cứ bám riết lấy thì ông ấy cũng không thể thoát thân được.
Rốt cuộc phải làm sao để chuồn đi đây? Thấy hai người đó ngày càng cãi nhau to, Mục Vỹ bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Trận chiến bên ngoài vòng vây ngày một kịch liệt, người của Thông Thần Các đã tổn thất nặng nề.
Dẫu sao bất kể là đệ tử của Thánh Đan Các, người của đảo Thiên Tà hay người của Lục Ảnh Huyết Tông đều là cường giả nên Thông Thần Các hơi yếu thế một chút.
“Nếu cứ thế này thì bọn họ sẽ..."
Mục Vỹ bắt đầu thấy sốt ruột.
Vù...
Song đúng lúc này, Mục Vỹ cảm thấy một luồng khí tức nóng rực ở ngực mình lan ra, hơi nóng tăng nhiệt liên tục rồi không ngừng dâng lên trên ngực hắn.
“Tử ấn?”
Thấy tử ấn ở ngực mình loé lên tia sáng màu tím, Mục Vỹ hơi ngẩn ngơ.
Chuyện gì thế nhỉ?
“Chúng ta cứ tranh cãi thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, trên người tiểu tử kia chắc chắn có thứ gì đó cổ quái. Vì thế ta và ngươi nên cùng kiểm tra hồ linh hồn của hắn, được không?”
“Gì cơ?” Quân Vô Tà ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi không biết à? Có lẽ trong hồ linh hồn của hắn có một món pháp bảo. cực kỳ lợi hại gì đó, ta và ngươi hãy bắt tay dồn nén hồ linh hồn của hắn, ta không tin không tìm được món pháp bảo ấy”, Mạnh Nhất Phàm lạnh giọng nói.
“Được!”
Hai người ngừng cãi vã rồi nhìn sang Mục Vỹ vẫn đứng một chỗ bất động.
“Bắt đầu!”
“Được!”
Dứt lời, Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà cùng giơ cả hai tay lên rồi bắn ấn ký về phía Mục Vỹ.
Nhưng lần này, họ định áp chế hồ linh hồn của Mục Vỹ. Trông thấy thủ đoạn này, Mục Vỹ không dám sơ ý dù chỉ là một chút.
Vù vù... Có tiếng xé gió vang lên từ trong ống tay áo của Mục Vỹ.
Con rết đen và chất độc Tử Ngọc Lai Thế lập tức bắn vào người hai cao thủ là Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm.
“Chết tiệt! Hoá ra thằng nhãi này chơi chúng ta nãy giờ!”
“Đáng chết! Bị hắn chơi một vố rồi!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Hai người họ bắt buộc phải lùi bước để né Tử Ngọc Lai Thế và con rết đen ấy, Mạnh Nhất Phàm tung một chưởng chém con rết đen đứt đôi, Quân Vô Tà ở bên cạnh nhìn thấy mà trái tim nhỏ máu.
Con rết mà y mất mười năm tâm huyết để nuôi dưỡng cứ thế mà xong đời.
“Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi!”
Thấy Mục Vỹ biến mất trên bầu trời đêm, Quân Vô Tà chợt ngửa cổ lên trời mà gào.
“Định chạy ư? Ngươi không thể chạy trốn khỏi thành Nam Vân và thoát khỏi lòng bàn tay của Quân Vô Tà ta đâu”.
Nói rồi, Quân Vô Tà giơ hai tay lên, ánh lửa dâng lên cao.
“Dừng tay!”, thấy Quân Vô Tà làm vậy, Cam Kinh Vũ biến sắc mặt rồi lên: “Quân Vô Tà, đây là đế quốc Nam Vân chứ không phải đảo Thiên Tà nhà ngươi, mau dừng tay!”
“Lão già kia, ta không dừng đấy!”
Quân Vô Tà lạnh mặt, các tia máu ngưng tụ giữa đôi tay.
Đó là những tia máu mà y rút từ cơ thể của các võ giả đã chết trong trận chiến trước đó, các tia máu nhiều dần lên rồi không ngừng lan ra khắp xung quanh.
“Dừng tay!”
“Đại sư Cam hà tất phải tức giận, chúng ta chỉ tìm Mục Vỹ thôi chứ không giết người vô tội đâu!", Mạnh Nhất Phàm tiến lên một bước chặn Cam Kinh Vũ lại với
vẻ mặt tươi cười.
Quân Vô Tà quả nhiên nổi tiếng xấu xa ở Thiên Vận Đại Lục, y có cả đống các thủ đoạn nham hiểm.
Cam Kinh Vũ bị chặn lại, tia máu ở mười đầu ngón tay của Quân Vô Tà đã giăng thành một cái lưới to, y nhanh chóng tung nó ra ngoài.
“Ra đây maul” Quân Vô Tà nở nụ cười độc ác rồi điểm một ngón tay.
Bịch...
Ngón tay y lướt đến đâu là nơi đó vang lên tiếng nổ, một bóng người trông có vẻ lôi thôi lập tức bò từ trong đống thi thể ra.
Đó chính là Mục Vỹ!
“Định trốn à? Ở trước mặt Quân Vô Tà ta thì bỏ ngay cái trò ấy đi!” Quân Vô Tà nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Ai bảo ta định trốn?”
Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười nhìn Quân Vô Tà, trong nụ cười ấy có vẻ vô cùng nham hiểm.
“Quân Vô Tà, toàn thân ngươi có sức mạnh quỷ quái, nhưng muốn giết ta thì không dễ vậy đâu”.
Xet xẹt...
Mục Vỹ vừa dứt lời, cánh tay buông thõng của hắn đã xuất hiện một điện ấn màu tím.
Điện ấn màu tím ấy sáng lấp lánh như Tử Liên Yêu Hoả trong người Mục Vỹ, những tiếng lốp đốp vang lên trên bê mặt nó lại khiến người ta thấy sợ hãi.
“Nếu ngươi có thể đỡ được chiêu này của ta thì đừng nói là Nhân Hoàng Kinh, ta sẽ đưa hết bảo bối của mình cho ngươi, dám không?”
Thấy Mục Vỹ lao tới, khoé mắt Quân Vô Tà có vẻ khinh thường. Trực tiếp đỡ chiêu ư? Quân Vô Tà y đâu có ngu, còn lâu y mới làm vậy.
Quân Vô Tà giơ tay ra, ngay sau đó đã có thêm bảy người nữa giống hệt y xuất hiện, trông vô cùng quỷ dị.
Bảy người này bao vây chặt lấy Mục Vỹ, kẻ cười, kẻ đùa, khiến Mục Vỹ nhất thời không biết đâu mới là Quân Vô Tà thật.
“Tử Điện Ấn!”