Cả đại thế giới Vạn Thiên có rất nhiều võ kỹ, Mục Vỹ cũng không thể nắm giữ tất cả.
Bát Hoang Ngâm này dùng sự chấn động của chân nguyên tạo ra lực tấn công bá đạo đối với võ giả, vô cùng mạnh mẽ.
“Võ kỹ tốt, ta muốn!”
Mục Vỹ lau máu tươi tràn trên khóe miệng, cười giễu cợt.
“Ngươi muốn? Ta có thể đốt một bản tặng cho ngươi dưới suối vàng!”
Thấy giờ phút này Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng nói đùa, Đông Phương Ngọc nổi giận mất khống chế.
“Bát Hoang Ngâm, Toái Ấn!”
Đông Phương Ngọc xòe mười ngón tay, từng sợi chân nguyên quấn quanh đầu ngón tay như sóng nước bị viên đá đánh ra, đứt quãng nhưng tản ra sức mạnh khiến người ta kinh hãi.
“Bát Hoang Ngâm chính là võ kỹ Hoàng Giai cao cấp. Ta dùng võ kỹ này giết ngươi, chắc ngươi chết không hối tiếc rồi!”
Đông Phương Ngọc hờ nững nói, chân nguyên chuyển động ở đầu ngón tay càng thêm mãnh liệt.
Roẹt roẹt roẹt…
Tiếng động như dòng điện hoạt động vang lên khiến da đầu tê dại.
Đông Phương Ngọc đột nhiên lao thẳng về phía Mục Vỹ.
“Võ kỹ tốt, ta lấy chắc rồi!”
Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, đập hai tay xuống đất bay vọt lên không trung.
“Lạc Vân Kiếm Chưởng, Lạc Vân Thức!”
Sau khi ra đòn, cơ thể Mục Vỹ lập tức bao lên cao, tốc độ không hề thua kém Đông Phương Ngọc.
“Tiếp một chưởng của ta thử xem!”
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bay tới chỗ Đông Phương Ngọc.
Thấy Mục Vỹ không thèm tránh né, còn bay thẳng tới chỗ mình, Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, giấu hết chân nguyên quanh người chuẩn bị cho Mục Vỹ một đòn trí mạng.
“Lạc Thiên Thức!”
Nhưng lúc Đông Phương Ngọc dồn hết sức chuẩn bị tấn công Mục Vỹ một đòn trí mạng thì Mục Vỹ bay lướt qua đỉnh đầu hắn ta.
Hỏng bét!
Đông Phương Ngọc đột nhiên hoảng loạn.
Mục tiêu của tên Mục Vỹ chết tiệt này vốn không phải hắn ta mà là Cận Đông ở phía sau.
“Muốn giết ta sao? Đừng có mơ!”
Không ngờ Mục Vỹ đổi sang tấn công mình, Cận Đông cũng nổi giận.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch. Mục Vỹ làm vậy đúng là quá coi thường hắn ta!
Sự coi thường này khiến mặt hắn ta đỏ gay.
“Lan Sơn Quyền!”
Cận Đông bước lên phía trước, toàn thân tản ra khí kình, cơ thể vạm vỡ lập tức cao lên.
“Lần trước thua ngươi là ta chủ quan khinh địch, lần này chắc chắn ta sẽ giết được ngươi!”
Cận Đông tung hai đấm ra, không hề e ngại. Vết thương trên người hắn ta đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn trở nên mạnh hơn trước.
Mặc dù hắn ta biết mình không thể giết được Mục Vỹ, thế nhưng Mục Vỹ muốn giết hắn ta cũng là ảo tưởng.
“Lạc Thiên Nhất Chưởng!”
Hai tay kết hợp kết thành chưởng ấn. Mục Vỹ thoắt cái lao đến trước mặt Cận Đông.
“Giết!”
Mục Vỹ rít gào một tiếng, một luồng sức mạnh vô danh lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.
Răng rắc…
Bốn nắm đấm va chạm vào nhau.
Ngay sau đó, tiếng thân xác bị xé rách vang lên chói tai.
“Á…”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp cánh rừng rậm, mùi máu tươi xộc lên tận trời.
Giây phút bốn nắm đấm va chạm vào nhau, hai tay của Cận Đông lập tức gãy nát.
Nhưng sức mạnh của Mục Vỹ quá bá đạo, sau khi đánh gãy hai tay của hắn ta còn khiến chúng đứt lìa khỏi cơ thể.
Máu tươi phun trào từ hai vai, sắc mặt Cận Đông thoắt cái trắng bệch.
Chân nguyên!
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Đông Phương Ngọc đứng bên cạnh há hốc mồm, không nói nên lời.
Không ai biết rõ bằng Đông Phương Ngọc, làm thế nào Mục Vỹ có thể dùng một chiêu đánh Cận Đông bị thương nặng như vậy.
Chân nguyên.
Đó là sức mạnh của chân nguyên.
Chỉ có chân nguyên mới mạnh tới vậy.
Nhưng hắn ta không tin Mục Vỹ mới chỉ đạt cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác lại có thể sinh ra chân nguyên.
“Ngươi không phải tầng thứ năm, ngươi đã đạt tầng thứ bảy của thân xác!”, Đông Phương Ngọc khó tin nhìn chân nguyên di chuyển trên hai tay của Mục Vỹ.
“Không đúng, rõ ràng ngươi vẫn là tầng thứ năm. Ngươi còn chưa thể dùng khí kình nuôi mạch, không thể nào là tầng thứ bảy!”
“Không thể nào!”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Đế quốc Nam Vân chỉ là một mảnh đất của Thiên Vận Đại Lục, mà Thiên Vận Đại Lục cũng chỉ là một đại lục trong tiểu thế giới Tam Thiên mà thôi. Thế giới rộng lớn bao la, ngươi thì biết cái gì?”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên âm trầm.