Mục Thần

Chương 399: Không cần chịu trách nhiệm



“Hả? À! Ờm... không!”

Nhìn thấy người đó, Mục Vỹ đỏ mặt rồi hơi luống cuống.

“Sao nhìn thấy ta, huynh lại cuống lên thế?”

“Cuống á? Thì thấy muội xinh thêm nên kích động, ha ha... Ba năm không gặp, muội khác trước nhiều lắm, xinh hơn, đặc biệt là giống một người phụ nữ trưởng thành... khụ khu...”

Mục Vỹ biết mình lỡ lời nên lập tức uống một hớp rượu.

Chính hắn đã chiếm mất cái ngàn vàng của con gái nhà người ta mà giờ còn khen người ta là trưởng thành, đúng là hơi xấu hổ thật.

“Huynh không cần phải như vậy!”

Vương Tâm Nhã cười nói: “Đây là chuyện muội muốn làm, hơn nữa chưa hỏi ý kiến huynh là muội không đúng. Huynh đã có thê tử tương lai, muội biết huynh rất yêu cô ấy, nhưng ta đã không kiềm chế được bản thân...

Mục Vỹ thầm thở dài.

Đúng thế thật, lần nào hắn gặp nha đầu này cũng là ở trên giường.

Lần thứ nhất chuyện gì gì đó cũng suýt xảy ra, còn lần thứ hai thì làm thật rồi!

Nhưng cứ tiếp tục thế này thì e hắn sẽ chọc giận rất nhiều cô gái mất...

“Muội không cần huynh chịu trách nhiệm, chỉ mong huynh nhớ từng có một người con gái như muội là đủ rồi!, Vương Tâm Nhã mỉm cười trông có vẻ đau

thương.

Nhiều người đã được định trước chỉ có thể bước qua đời nhau, nhưng dù thế thì cô ta cũng mong lưu lại một tia sáng rực rỡ.

“Trách nhiệm!” Mục Vỹ chợt nói: “Ta đã làm gì thì sẽ chịu trách nhiệm với việc đó!” Mẹ kiếp!

Mục Vỹ thầm chửi thề một câu rồi rùng mình một cái, nếu gây ra chuyện xong rồi bỏ chạy thì hắn đâu còn là đàn ông nữa.

Hắn đã nói là sẽ sống một đời đứng đắn, mà giờ lại phải quanh co thì biết sống làm sao.

“Muội đã làm nhiều việc vì ta, đương nhiên ta không thể có lỗi với muội. Hãy làm người phụ nữ của ta, ta sẽ không chối bỏ muội đâu”.

“Nếu không thể là một thánh tình chung thủy thì hãy làm một thánh tình đầy lòng bác ái vậy!”

Dứt lời, Mục Vỹ phất áo bào tím rồi hai người họ đã biết mất khỏi đại sảnh.

“Chậc chậc... Cảnh Tân Vũ, ngươi thấy sư phụ nói câu ấy oách không, ngươi xem lại mình đi, đáng đời ế đến già...”

Thấy trong đại sảnh không còn ai, Tê Minh thò người ra cười hì hì rồi bước tới.

“Xi, ta không muốn lên giường một cách mơ hồ giống thầy ấy đâu. Thứ ta muốn là yêu xong rồi mới hành sự giống thầy Mục và sư mẫu cơ, chứ không phải

kiểu làm rồi mới yêu”.

“Khỉ gió! Yêu với đương nghe ghê hết cả người, có đâu gỗ mới thèm yêu ngươi!”

“Ngươi..”, Cảnh Tân Vũ bực mình nhưng vẫn cười nói: “Thầy Mục đi ấy ấy kìa, hay là chúng ta...”

Nói rồi, Cảnh Tân Vũ làm vẻ mặt như kiểu “ngươi hiểu ý ta chứ”.

“Ngươi muốn chết thì cứ đi, ta chưa có thê tử nên chưa muốn chết!”, Tê Minh rụt cổ rồi nhìn lên tầng ba.

Lúc này có hai người ở trong phòng riêng đóng kín của các chủ Vương Tâm Nhã trên tầng ba tại Thông Thần Các.

Mục Vỹ điểm ngón tay, một cấm chế cách âm hạ xuống, sau đó hắn mỉm cười nhìn người đẹp trước mặt.

“Huynh định làm gì?”, Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vỹ rồi cúi đầu xuống.

“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười đáp: “Làm chuyện muội từng làm với ta, sao? Muội cũng định làm trả lại ta một lần à?”

“Hả?” Vương Tâm Nhã xấu hổ rồi đẩy Mục Vỹ ra.

Nhưng Mục Vỹ chưa bị cô ta đẩy ra, ngược lại đã bị trượt chân rồi rơi xuống thùng nước tắm ở phía sau.

'Tùm một tiếng, Mục Vỹ kéo cả Vương Tâm Nhã xuống. Y phục của cả hai đều ướt sũng, Mục Vỹ ngắm nghía gương mặt người đẹp đang đỏ ửng, cách lớp y phục mỏng manh, hắn có thể nhìn thấy rõ bầu ngực cao.

ngất và cái bụng bằng phẳng của cô ta.

Lửa nóng trong người Mục Vỹ lập tức bốc lên, hắn mỉm cười nhìn Vương Tâm Nhã rồi sấn tới, chặn đôi môi nhỏ nhắn đang định lên tiếng của cô ta lại.

Trong không khí dần dâng lên tư vị lạ thường, trong thùng nước tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng va chạm cùng với tiếng thở dốc không hề đè nén.

Vì bên ngoài không ai có thể nghe thấy.

Vào một ngày đẹp trời giữa tháng, có hai người nằm dưới chiếc màn màu hồng trong khuê phòng.

Vương Tâm Nhã nằm sấp xuống ngực Mục Vỹ vẽ vòng vòng, gương mặt vẫn còn ửng hồng chưa hết.

“Huynh vẫn còn hai thê tử tương lai nữa đúng không? Là Tân Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi ý”.

“Haizz, tiểu yêu tinh này bắt đầu bàn về chuyện đó rồi đấy, nhưng là muội chiếm lấy ta trước mà, ta chỉ đáp lễ thôi”.

“Đồ lừa đảo, muội chỉ làm có một lần, còn huynh thì bảy tám lần rồi, huynh..." “Nhưng là muội yêu cầu mà, lần nào ta chẳng hỏi muội có muốn hay không!” “Huynh đúng là đồ lưu manh!”

Hai người đùa bốn, ngắm cơ thể hoàn mỹ của Vương Tâm Nhã chỉ được che bởi một chiếc áo voan mỏng màu hồng, Mục Vỹ lập tức cảm thấy lửa nóng lại bùng cháy.

“Không phải chứ, huynh lại muốn à?”

“Đương nhiên, gì chứ chuyện này thì ta không ngại làm nhiều đâu!”

Mục Vỹ khẽ cười một tiếng rồi lại bổ nhào lên...

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tâm Nhã mới mơ màng ngủ thiếp đi, một đêm điên cưồng đúng là quá mất sức.


“Nào nào Cảnh Tân Vũ, ta có một việc quan trọng giao cho trò đây”.

“Việc gì thế ạ?”

“Thưởng cho trò một cú đấm vỡ đầu!”, Mục Vỹ cong ngón tay lại rồi cộc bụp.

một cái vào đầu Cảnh Tân Vũ, trong đại sảnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết thật lâu...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv