Trong mật thất, Mục Vỹ bỏ mũ xuống rồi mỉm cười nhìn Cam Kinh Vũ.
“Tiểu tử này, Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng là thần kỳ, hơn nữa không những nó có thể loại trừ độc dược từ các đan dược bát phẩm trong người ta mà còn có thể điều hoà chúng. Bây giờ, các đan dược bát phẩm trong người lão phu đang dần khuếch tán tác dụng, không còn là độc dược nữa mà là thần dược!”
“Tiểu tử sao dám lừa lão Cam!”
“Cậu đấy, cậu đấy!”
Cam Kinh Vũ lại cười khổ nói: “Ta luôn nghĩ không biết đầu óc cậu phát triển thế nào mà một người sống hơn một trăm năm mươi tuổi như ta cũng chưa thấy ai thông minh xuất sắc như vậy”.
“Đa tạ lão Cam đã khen”.
“Được rồi, tiểu tử nhà cậu đừng giả vờ giả vịt nữa. Giờ nói cho ta nghe xem cậu định luyện chế Hồi Thiên Đan thế nào?”
Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.
Thường thì thầy luyện đan ít nhất phải là cường giả cảnh giới Thông Thần thì mới có thể luyện chế được đan dược bát phẩm.
'Thầy luyện đan không những cần kỹ thuật luyện đan cao siêu, mà còn phải có tố chất cơ thể mạnh mẽ nữa.
'Thầy luyện đan cấp bậc cao chưa chắc đã có kinh nghiệm thực chiến tốt, nhưng cảnh giới của họ chắc chắn không quá thấp.
Vì luyện chế đan dược bát phẩm thượng đẳng có thể mất một tháng, mười tháng hay thậm chí là một năm.
Không có thực lực mạnh mẽ để cầm cự thì khó mà hoàn thành được.
Theo lý mà nói, với cảnh giới bán bộ Thông Thần hiện tại, Mục Vỹ có thể luyện chế đan dược thất phẩm đã là quá giỏi rồi.
Nhưng hắn lại luyện chế Vạn Cân Đoạn Cốt Đan - đan dược bát phẩm. Điều này đã vượt qua nhận thức của ông ấy.
Hơn nữa năm nay, Mục Vỹ mới hai mươi ba mà đã là cảnh giới bán bộ Thông Thần, thực lực này cũng là nghịch thiên.
Thêm vào đó, hắn còn có thể luyện chế địa khí hạ phẩm, quả là một con người giỏi toàn diện.
Cam Kinh Vũ thật sự không nghĩ ra có chuyện gì mà Mục Vỹ không thể làm được.
“Hồi Thiên Đan là đan dược thượng đẳng trong các đan dược bát phẩm, cậu có chắc không?”, Cam Kinh Vũ hỏi lại.
“Không!”
Mục Vỹ thản nhiên nói: “Đan dược bát phẩm chia thành hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng. Thầy luyện đan tám sao ở cả Thiên Vận Đại Lục đã hiếm, mà thầy luyện đan chín sao còn hiếm hơn”.
“Ta biết việc này rất khó, nhưng ta vẫn phải làm!”
“Ba năm trước ta đã có một lời hứa, nhưng do mắc kẹt dưới Lôi Âm Cốc nên đã trì hoãn. Bây giờ, ta không còn nhiều thời gian để phung phí nữa, ta không thể để người phụ nữ mình quý mến phải chờ đợi trong vô vọng”.
“Cậu quả là người trọng tình trọng nghĩa, được rồi, nói đi, ta phải làm gì!”
Mục Vỹ cười thoải mái nói: “Việc ta cần ông làm không nhiều, khéo ông còn không cần nhúng tay!”
“Hả?”
“Lúc luyện đan, ta không muốn bị ai làm phiền, hơn nữa ta cần một trợ thủ cực kỳ tài giỏi!”
“À... Ra ta là tiểu đồng giúp việc!”, Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi, làm tiểu đồng cho thầy luyện đan chín sao, thậm chí là tông sư luyện đan cũng là vinh hạnh cho ta”.
Nghe Cam Kinh Vũ trêu chọc, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Hai người tiếp tục đi vào một gian phòng luyện đan khác đã được chuẩn bị sẵn.
Các loại đan dược đều đã được thu thập đầy đủ. Mục Vỹ lấy lò luyện Phong Thiên ra với vẻ kính cẩn.
“Có tin đồn lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông bị một môn sinh đắc ý của tông phái trộm mất, không ngờ giờ lại ở trong tay cậu”.
“Ta gặp may thôi!”
“Ừm!”
Tất cả đã chuẩn bị xong, bắt đầu luyện đan!
Đây là lần đầu tiên Mục Vỹ luyện đan mà không chắc chắn sẽ thành công.
Hơn nữa, Hồi Thiên Đan dùng máu tươi làm thuốc dẫn. Nếu không thành công ngay thì dù dược liệu hắn chuẩn bị vẫn còn thì cũng cần một khoảng thời gian dài mới hồi phục lượng máu đã mất được.
Tử Liên Yêu Hoả dần bốc cháy, Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ khống chế thiên hoả với vẻ đầy tán thưởng.
Nhiệt độ trong lò luyện Phong Thiên ngày một tăng cao. Mục Vỹ thở ra một hơi, bắt đầu bỏ dược liệu vào.
Nhưng Cam Kinh Vũ phát hiện thứ tự Mục Vỹ bỏ dược liệu vào hoàn toàn ngược quy luật.
Thường thì các dược liệu khó luyện chế sẽ được bỏ vào lò đầu tiên, nhưng Mục Vỹ lại làm ngược lại.
Điều quan trọng nhất là nhiệt độ trong lò luyện vẫn luôn tăng cao, mà Cam Kinh Vũ thấy Mục Vỹ không hề có ý định giảm lửa xuống.
Cách luyện đan của Mục Vỹ khác hoàn toàn với cách mà ông ấy quen dùng. Quả là một bước đi mới.
“Lão Cam, cỏ Tru Tân...”
“Lão Cam, ba cây Hỗn Tâm Hoa...”
“Lão Cam, ba rễ cây Toái Ngọc...
Mục Vỹ không ngừng lên tiếng, từng dược liệu được bỏ vào lò, cuối cùng hàng trăm món dược liệu đã nằm im trong lò luyện.
Đến bây giờ, Cam Kinh Vũ mới biết được sự tài giỏi của Mục Vỹ.
Thậm chí ông ấy còn thấy trình độ luyện đan của Mục Vỹ vượt xa mình.
“Lão Cam, bước cuối cùng rồi, xin ông hãy coi chừng tal”, Mục Vỹ nghiêm túc nói.
“Ta biết rồi!”
Bước cuối cùng Mục Vỹ phải dùng máu mình làm thuốc dẫn, để máu ngấm vào đan dược thành phẩm.
Nhưng ở bước này, lượng máu Mục Vỹ dùng càng nhiều thì ý thức của hắn sẽ càng mơ hồ. Đến lúc đó, chính hắn cũng không thể khống chế được nên cần lão Cam ngăn lại giúp.
Đây chính là lý do quan trọng nhất khiến hắn nhờ lão Cam tới giúp, dù là thầy luyện đan bảy sao thì hắn cũng không biết phải giải quyết bước này thế nào.