"Câu hỏi thứ hai nào".
"Tử Mộc tiên sinh, hình như ngài đã thay đổi quỹ tích của khế văn chấn động và khế văn trì hoãn vào lúc thiết lập khế văn thứ ba trăm sáu mươi bảy, xin hỏi vì sao như vậy?”
"Vì bảo đao chú trọng sự cứng rắn nhưng cứng quá thì gãy, mà yêu cầu của Lục Thâm là có sát khí, vậy sát khí phải từ từ giải phóng ra ngoài, hơn nữa..."
Mục Vỹ trả lời thẳng thắn, đối đáp trôi chảy mọi câu hỏi của Hồng Trần.
Ông ấy hỏi hết câu này đến câu khác, Tề Minh bên cạnh liên tục ghi chép. Cuối cùng, Hồng Trần thở phào nhẹ nhõm.
"Tê Minh, thống kê lại xem đại sư Hồng Trần đã hỏi mấy câu tất cả".
"Tổng cộng ba mươi sáu câu, tính ra là ba mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm ạt", Tê Minh cười tí tởn.
Cái quái gì thế?
Hồng Trần nghe vậy thì điếng người, không ngờ ông ấy bất tri bất giác hỏi những ba mươi sáu câu.
Ba mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm, bằng số tài sản ông ấy dành dụm cả đời rồi!
"Thế này nhé, ta sẽ giảm cho đại sư Hồng Trần, mười tám triệu linh thạch thượng phẩm thôi là được".
Mục Vỹ mỉm cười rời đi.
Trả lời dăm ba câu hỏi này dễ hơn luyện chế địa khí hạ phẩm nhiều, hoạt động cái miệng tí thôi là ăm hơn mười triệu linh thạch thượng phẩm, giàu to rồi.
Mục Vỹ đã hiểu ra được một điều từ sau trận chiến ba năm trước.
Mấy người Hồng Trần, Mạt Khánh Thiên, Trương Tử Hào chỉ quan tâm đến tài năng của hắn chứ không xem hắn là bằng hữu, vậy nên họ mới không can dự khi hắn gặp nạn.
Không phải bạn, cũng không phải kẻ thù.
Kiếm tiền với loại người như thế là thích hợp nhất.
Thông Thần Các muốn phát triển lớn mạnh tất không thể thiếu linh thạch!
Bây giờ mới chỉ là khởi đầu trong kế hoạch của Mục Vỹ thôi.
Lần này, hắn không muốn dựa vào bất kỳ ai nữa. Hắn chỉ tin vào thực lực của mình.
Bởi vậy hắn không ngây thơ đến nỗi mong chờ Lãnh Nguyệt và Trần Vũ sẽ tỏ ra đội ơn đội đức khi mình thu phục Địa Sát Đường, chỉ có nắm chắc họ trong lòng bàn tay, đó mới là sức mạnh đáng tin cậy cho hắn.
"Nhà họ Gổ, nhà họ Lâm, hoàng thất, Lục Ảnh Huyết Tông, các ngươi đừng nôn nóng, cứ chờ xem. Mục Vỹ ta đã trở về, đế quốc Nam Vân sẽ lại náo nhiệt thôi”.
"Ba đời trưởng tộc nhà họ Mục đều chết trong tay các ngươi, nhưng ta lại còn sống. Mục Vỹ ta còn sống, nhà họ Mục sẽ lại quật khởi!"
Mục Vỹ không có thời gian xem sổ sách những ngày qua của Thông Thần Các, mà vốn cũng không đến lượt hắn xem, Vương Tâm Nhã đã sắp xếp lại hết rồi.
Từ chiêu mộ cao thủ, bán thần binh đan dược cho đến mua vật liệu để chế đan dược và luyện khí đều cần linh thạch để vận hành.
Những hoạt động này giúp Thông Thần Các từng bước ứng phó được với tình cảnh khốn khó trước mắt.
Bên cạnh đó, Thánh Đan Các đã dần mất đi thanh danh vì hai sự kiện vừa rồi, Thông Thần Các thì ngược lại, ngày càng nhiều giao dịch mua bán qua lại hơn.
Đêm khuya, trăng sáng lơ lửng trên bầu trời.
"Đêm nay không yên rồi!"
Mục Vỹ thở dài nhìn trời, sau đó lẻn vào trong màn đêm. Hắn còn nhớ như in câu Mộ Bạch chửi Lục Thâm.
"Lục Thâm, hôm nay ông dám lấy đi bảo đao này, bản các chủ nhất định sẽ khiến ông chết không nơi chôn thân!"
Hay quá xá!
Trong lòng Mục Vỹ hả hê. Chết không nơi chôn thân quá được ấy chứ, có điều hắn sẽ giúp Mộ Bạch làm chuyện này chứ không cần ông ta tự động thủ đâu.
Hiện nay, Lục Ảnh Huyết Tông có mười vị đường chủ và một vị tôn sử đang chiếm đóng tại biên giới đế quốc Nam Vân.
Trong mười vị đường chủ này, mỗi người chỉ huy đội ngũ mười nghìn người đóng quân tại các khu vực trong thành Nam Vân.
Đêm nay, Lục Thâm trở về nhà trong niềm hân hoan.
Tự nhiên có được một món bảo bối trị giá năm triệu linh thạch thượng phẩm, sao ông ta không vui cho được.
Mộ Bạch thì đã sao, ông ta cóc thèm quan tâm. Nơi này là đế quốc Nam Vân, là địa bàn của Lục Ảnh Huyết Tông, kể cả ba gia tộc lớn cũng không dám lỗ mãng. Thánh Đan Các thì chỉ là một phân các tại đế quốc Nam Vân của Thánh Đan Tông thôi.
Mộ Bạch dám đến thì ông ta dám cho mười nghìn tinh binh mãnh tướng dưới quyền tiêu diệt ngay.
Trời đêm khuya khoắt, Lục Thâm ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, nhìn bảo. đao trước mặt bằng đôi mắt sáng ngời.
Đao tốt thế này phải đặt một cái tên cho hay. "Huyết Văn Đao!", Lục Thâm đắc ý nói: "Đặt là Huyết Văn Đao đi". "Tên hay đấy!"
Sau lưng thình lình vang lên một giọng nói, Lục Thâm muốn lên tiếng nhưng nháy mắt đã bị khống chế.
Từng đóa hỏa liên tím nở rộ trên người ông ta.
"Nếu ông dám hét lên, ta sẽ khiến ông sống không bằng chết".
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy từ ngọn lửa, Lục Thâm sợ hãi tột độ. "Ngươi muốn bảo đao thì ta sẽ nhường cho ngươi".
"Chỉ là địa khí hạ phẩm thôi, ta không lạ gì!", Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ông không biết ta là ai sao?"
Hắn đi đến trước mặt Lục Thâm rồi tháo lụa tím xuống, mỉm cười: "Giờ đã biết ta là ai chưa?"
"Mục... Vỹ! Ngươi không chết!" "Ta đâu dễ chết thế, nhưng ông thì chưa chắc".
Mục Vỹ tủm tỉm nhìn Huyết Văn Đao trên bàn, nói: "Thanh đao này đúng là tốt thật, lúc luyện chế nó ta cũng hài lòng lắm”.
"Thanh đao này do ngươi luyện chế ư!"
Lục Thâm lấy làm kinh hãi: "Ngươi không chết mà ở trốn trong Thông Thần Các, thảo nào, thảo nào ba năm qua Thông Thần Các phát triển nhanh như vậy".
"Ông sai rồi!"
Mục Vỹ sửa lại: "Ta mới trở lại thôi, sự trưởng thành trong ba năm qua của Thông Thần Các không liên quan gì đến ta cả".
"Hừ, mục đích ngươi đến đây không gì ngoài bảo đao. Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"
"Thẳng thắn đấy. Ta hỏi ông, một năm gần đây Lục Ảnh Huyết Tông các ông có bắt được một cao thủ Thông Thần nào không?
Có lẽ ông cũng biết tên của ông ấy - Mục Thiếu Kiệt!"
"Mục Thiếu Kiệt? Ông ta cũng còn sống à?"
Nghe Lục Thâm nói, Mục Vỹ biết ông nội không bị người của Lục Ảnh Huyết Tông bắt đi.
Rốt cuộc thì ông nội đang ở đâu?
"Hừ, ta không biết Mục Thiếu Kiệt như nào nhưng biết đêm nay ta phải chết, có điều ngươi cũng không thoát được đâu Mục Vỹ ạ. Chỉ cần ngươi còn sống, nhất định tôn sử sẽ tìm được ngươi rồi giết ngươi. Tôn sử rất mạnh, ngươi không biết ngài ấy đáng sợ thế nào đâu”.
"2 Thế thì đa tạ đã nhắc nhở nhái"
Lục Thâm đã hết giá trị, Mục Vỹ thẳng tay chém một đao giết chết ông ta.
Mười đường chủ mới chết một kẻ thôi!