"Hai vị đại sư, thanh đao này là địa khí hạ phẩm thật sao?"
"Đường chủ Lục Thâm, ta xin lấy đầu mình ra thề rằng thanh đao này là địa khí hạ phẩm, hơn nữa nó còn xếp hàng thượng đẳng trong địa khí hạ phẩm luôn đấy.
Ngài mua với giá ba triệu linh thạch thượng phẩm là hời lắm!"
Liễu Thanh kích động đáp: "Nếu đem nó đi đấu giá thì ít nhất phải năm triệu linh thạch thượng phẩm mới mua được!"
Năm triệu? "Đúng là như vậy!"
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Hồng Trần cũng hớn hở lên tiếng: "Có thể không dừng lại ở con số này đâu!"
Nhận được lời khẳng định từ hai vị đại sư, khuôn mặt Lục Thâm lộ rõ nét vui mừng.
Tuy ông ta không phải trả tiền cho thanh đao này nhưng cả thành Nam Vân đều biết ông ta đã mua một món địa khí hạ phẩm.
Giờ thì nhận được một thanh đao có giá trị vượt xa giá mua, Mộ Bạch của Thánh Đan Các thì đã thanh toán, thanh đao này thuộc về ông ta rồi.
"Vậy thì ta nhận thanh đao này nhé. Cảm ơn thầy luyện địa khí của Thông 'Thần Các, gặp lại các vị sau!"
"Đứng lại! Ông làm trò gì thế Lục Thâm?”
Mộ Bạch tiến lên, lạnh giọng quát.
"Làm gì ấy hả?"
Lục Thâm cười hả hê: "Các chủ Mộ Bạch này, chính ta là người mua thanh đao này mà? Lễ nào ông muốn ta làm khó Thông Thần Các nên mới cố ý bảo ta đặt đơn họ?"
Câu nói này của Lục Thâm đã quá rõ ràng. Nếu Mộ Bạch tranh giành thanh đao này đồng nghĩa với việc tuyên bố Thánh Đan Các mới là bên đưa ra yêu cầu luyện đao.
Thứ nhất, chuyện này sẽ biến tướng thành thừa nhận Thánh Đan Các không bằng Thông Thần Các.
Thứ hai, trong Thánh Đan Tông vốn có thầy luyện địa khí cơ mà, nếu Thánh Đan Các thiếu địa khí thì chỉ việc báo cáo lên Thánh Đan Tông, sao phải để một nơi chưa biết là có thầy luyện địa khí như Thông Thần Các luyện chế?
Đích thị là muốn làm khó rồi.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, Thánh Đan Các sẽ bị gắn mác vô liêm sỉ.
"Ông mua?"
Mộ Bạch ôm tâm thế dù mất hết thể diện cũng phải lấy được bảo đao về.
"Đao này là ta ủy thác đường chủ Lục Thâm đặt đơn chỗ Thông Thần Các, ba triệu linh thạch thượng phẩm đó cũng là từ túi Thánh Đan Các, ông mua ở đâu ra? Ta chỉ nhờ ông nhăn lại thôi!"
"Nói nhảm!”
Lục Thâm cũng quyết tâm chối đến cùng.
"Bảo đao này là tự Lục Thâm ta trả tiền, liên quan gì đến Thánh Đan Các của ông? Không ngờ các chủ Mộ Bạch là hạng người như vậy đấy!"
Lục Thâm trở mặt khiến Mộ Bạch tức điên lên.
"Lục Thâm, Lục Ảnh Huyết Tông không trêu vào Thánh Đan Tông nổi đâu".
"Hừ! Ông chỉ là các chủ Thánh Đan Các thôi, đừng có to mồm như mình quyền uy lắm. Thánh Đan Tông mà tuyên chiến với Lục Ảnh Huyết Tông vì sự vô dụng của ông à? Tới đây thử xem!"
Quả thật Lục Thâm không sợ Mộ Bạch. Hiện tại Lục Ảnh Huyết Tông đã bắt đầu củng cố địa vị của mình tại các đế quốc, tiếp theo chính là khôi phục Lục Ảnh Huyết Điện, thống nhất Thiên Vận Đại Lục.
"Đi thôi!"
Lục Thâm ỷ mình đông quân nên không sợ Mộ Bạch, ông ta cầm địa khí hạ phẩm rồi dẫn bọn thuộc hạ đi về.
"Đồ ăn hại!" Mộ Bạch không biết trút giận vào đâu đành chửi Liễu Thanh.
"Lục Thâm, hôm nay ông dám lấy đi bảo đao này, bản các chủ nhất định sẽ khiến ông chết không nơi chôn thân!"
Mộ Bạch căm hận nhìn theo hướng Lục Thâm vừa đi.
"Tê Minh".
"Sao ạ đại sư Hồng Trần?"
"Lão có một yêu cầu quá đáng, không biết lão có thể gặp người đã luyện đao. không? Có một số vấn đề ta muốn thỉnh giáo người đó”, đại sư Hồng Trần thành khẩn nói.
"Chuyện này..."
'Tề Minh lộ vẻ khó xử.
"Thế này đi, thầy luyện địa khí là người cao ngạo nên ta truyền lời cho ngài ấy để hỏi thăm trước xem thế nào, được không?"
"Vậy cũng được..."
Đại sư Hồng Trần thở dài rồi xoay người rời đi.
"Năm đó ta không giúp nhà họ Mục không phải do sợ chết, mà vì..."
Bản thân Hồng Trần cũng biết toàn bộ thành viên của Thông Thần Các đều là học trò của Mục Vỹ. Tám, chín mươi người còn sống sót đoàn kết thành một sợi dây thừng, trở thành lực lượng nòng cốt của Thông Thần Các.
Vậy nên Thông Thần Các luôn tỏ ra không hữu hảo với ông ấy.
Không chỉ ông ấy, mấy người Mạt Khánh Thiên và Trương Tử Hào cũng bị đối xử như vậy.
Chỉ có Mạt Vấn luôn được tiếp đãi nhiệt tình mỗi khi đến Thông Thần Các.
Bởi chỉ có ông ấy ra mặt vào thời điểm nhà họ Mục bị diệt tộc.
Sau chuyện này, Mạt Vấn còn mượn đan dược các nơi cho Thông Thần Các dùng trong những ngày đầu mới thành lập, cũng chính ông ấy một mình luyện chế ra đan dược trả lại cho họ.
"Mà vì ông không muốn giúp!", Cổ Vũ Phàm khịt mũi khinh thường: "Mục Vỹ là thầy giáo của Lôi Phong Viện, ông là viện trưởng của Lôi Phong Viện nhưng ông đã làm được gì?"
Ba năm trước, Cổ Vũ Phàm đã rời khỏi học viện nhưng không làm đồ đệ của đại sư Hồng Trần.
Trên thực tế, mọi kiến thức về luyện khí cậu ta học được đều có từ Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết được Mục Vỹ truyền lại, trong khi đại sư Hồng Trần lại là người nhận được nhiều ân huệ từ hắn.
'Thế mà ông ấy không đứng ra giữa lúc nguy nan nhất.
"Thông Thần Các không chào đón ngài đâu đại sư Hồng Trần ạ!",
Cổ Vũ Phàm gắt gỏng.
Cậu ta biết Mục Vỹ đã trở về, nhưng cảnh tượng ba năm trước vẫn còn là cái gai trong lòng cậu ta.
Khi thầy Mục gặp nạn, cả Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện mà chỉ có mỗi lớp chín cao cấp họ ra mặt, những thứ tình nghĩa kia đều bị chó gặm cả rồi.
"Gổ Vũ Phàm, sao cậu dám ăn nói với đại sư Hồng Trần kiểu đấy!"
Cổ Vũ Phàm vừa nói xong thì bị quở trách.