“Sao? Tiểu tử kia, ngươi là thầy luyện huyền khí trung phẩm thì phải biết kính trọng tiền bối chứ! Ta lớn hơn ngươi hai cấp thì đương nhiên sẽ hiểu biết hơn ngươi rồi. Kiểm tra xong chưa? Biết sai rồi thì mau bồi thường đi!”
Liễu Thanh cười nói: “Ba mươi sáu món huyền khí hạ phẩm, trong đó còn có ba món huyền khí trung phẩm, tổng cộng là bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm”.
“Khoan đãi”
Đúng lúc này, một người mặc áo choàng tím đi ra.
Mục Vỹ bước lên, cười nói: “Đại sư Liễu Thanh, cho ta xem lô huyền khí này được không?”
“Ngươi là cái thá gì?”, Liễu Thanh hầm hừ nói: “Đến thầy huyền khí đứng đầu 'Thông Thần Các còn không nhìn ra được vấn đề mà ngươi cũng đòi ư?”
“Đại sư Liễu hãy ăn nói cho cẩn thận một chút, vị này là hộ vệ mới tới Thông 'Thần Các chúng ta”.
Mục Phong Hành chắp tay rồi nói với Mục Vỹ: “Tử Mộc tiên sinh, ngài xem đi!” 'Thấy Mục Vỹ tiến lên trước, Tê Minh thầm thấy mong chờ.
Cậu ấy biết rõ trình độ luyện khí của Mục Vỹ, có Mục Vỹ ra mặt thì lần này. Thánh Đan Các đừng hòng sinh sự.
“Sao? Có vấn đề gì không?” “Đương nhiên là không!” Nghe Mục Vỹ nói vậy, Liễu Thanh cười đắc ý.
“Huyền khí hạ phẩm của đại sư Tề Minh đúng là cực phẩm, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng huyền khí này đã bị người ta giở trò!”
Song ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Mục Vỹ đã khiến nụ cười trên mặt Liễu Thanh cứng đờ.
“Ngươi vu vạ!”, Liễu Thanh tức giận nói: “Nếu thế thì ngươi nói xem vấn đề ở đâu?”
“Rất đơn giản!”
Mục Vỹ rút một thanh trường kiếm ra rồi điểm ngón tay, một luồng chân nguyên chui vào bên trong.
Vù...
Một tiếng động khế vang lên, chuôi của thanh kiếm ấy đã xuất hiện một khế. văn.
“Nguyên nhân nằm ở đây, các món huyền khí hạ phẩm và trung phẩm này có thể nói là được luyện chế một cách hoàn hảo, nhưng sau đó đã có người thêm một khế văn vào trong. Làm như thế vừa hay có thể phá huỷ sự liên kết của khế văn gốc, khiến huyền khí xảy ra vấn đề”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Hơn nữa rõ ràng chỉ có thầy luyện huyền khí cực phẩm mới có thể khắc ra khế văn này. Thông Thần Các chúng ta đương nhiên không thể tự đập bể chén cơm của mình, vì thế sự việc đã rõ ràng rồi”.
“Mẹ kiếp! Thánh Đan Các các người định hại Thông Thần Các chúng ta à!” Hoàng Vô Cực quát lớn, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
“Hừi Một tên hộ vệ nhãi nhép mà dám ăn nói ngông cuồng, ai mà tin chứi Thiết Lê đó lập tức làm ầm lên.
“Nhãi nhép? Ngươi mới là đồ nhãi nhép thì có!”
Mục Vỹ nổi giận, hừ nói: “Đến khế văn do các người giở trò ta còn moi ra được, ngươi hãy nhìn vị Liễu Thanh của ngươi đi, tái mặt rồi kia kìa, thế mà ngươi còn dám làm loạn ở đây à?”
“Đại sư Liễu Thanh...”
Thiết Lê thật sự không biết gì cả, nhưng y vẫn nhớ như in lời của đại sư Liễu Thanh.
Ông ta nói sẽ không một ai của Thông Thần Các có thể phát hiện ra ông ta đã giở trò!
Nhưng bây giờ...
“Hừ! Coi như các ngươi giỏi, mang huyền khí về thôi!”
Liễu Thanh hầm hừ một tiếng, bực bội phất ống tay áo quay người bỏ đi. “Eo ôi, mưu kế bị vạch trần, lộ ra nguyên hình rồi định cứ thế mà chuồn à?” Mục Vỹ nhìn Liễu Thanh, sau đó khí thế tà mị ngày một mạnh hơn.
“Ngươi định làm gì?” Thiết Lê trợn trừng mắt, hừ nói: “Tiểu tử, đừng không biết sống chết”.
“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười nói: “Các người không được mang một món huyền khí nào đi cả, định vu oan cho Thông Thần Các chúng ta nhưng thất bại rồi định
phủi mông bỏ chạy à? Đâu có dễ thế”. “Bỏ huyền khí lại ư?” “Không chỉ thế, mà các ngươi còn phải đền những món đồ đã đập hỏng ở đây. Còn nữa, điều quan trọng nhất là các ngươi phải đền bù vì đã làm ảnh hưởng tới
thanh danh của Thông Thần Các chúng ta!”
Mục Vỹ gật gù nói: “Thế thì đền bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm, thiếu một linh thạch cũng không được!”
“Ngươi chán sống rồi đúng không?” 'Thấy Mục Vỹ đòi hỏi quá đáng, Thiết Lê nổi giận đùng đùng.
Trước khi đến đây, Liễu Thanh này đảm bảo với y sẽ không làm sao, nhưng giờ thì hay rồi, to chuyện rồi.
“Người chán sống là ngươi đấy!”, Mục Vỹ cười nói: “Bất kể là ai, khi đã đến 'Thông Thần Các chúng ta gây sự thì chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”
Bùng...
Mục Vỹ vừa dứt lời, một ngọn lửa màu tím đã cháy ở đầu ngón tay hắn.
Ngọn lửa ấy lập tức bùng lên, tạo thành một bông hoa sen màu tím.
Đoá sen màu tím đó đến gần mang theo từng luồng khí nóng khủng khiếp, tiếng tanh tách vang lên, bông hoả sen màu tím lớn cỡ bàn tay còn chưa áp sát Thiết Lê thì tiếng nướng thịt đã vang lên rồi.
Thiết Lê kêu lên thảm thiết, hai cánh tay bốc cháy, y định dập lửa trên người nhưng ngọn lửa ấy như côn trùng bám trong xương, không thể xua đi được.
“Đội trưởng Thiết!”
Thấy người Thiết Lê bốc cháy ngọn lửa màu tím, một hộ vệ vội vàng chạy tới định dập giúp y.
Nhưng tên đó vừa chạy đến gần Thiết Lê, ngọn lửa đã bùng lên rồi đốt cháy góc áo của gã, không sao dập tắt được.
“A... Cứu, cứu ta với!” Tên hộ vệ đó gào khóc ầm ï, nhưng ngọn lửa trên áo gã vẫn cháy bùng bùng.
Mọi người xung quanh lập tức dựng tóc gáy.