Bây giờ, lối vào dãy núi Phá Vân đã bị làn sóng linh thú vây kín, gân như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Hàng nghìn con người đang cố gắng đương đầu với làn sóng khủng khiếp ấy. “Chết tiệt!”
Vương Hinh Vũ tái mặt, không nhịn được mắng nhiếc: “Sao tự dưng lại xảy ra chuyện này? Mà quân chỉ viện của viện khác làm gì mà mãi chưa tới thế?”
Thấy làn sóng linh thú xuất hiện ở mọi nơi, Vương Hinh Vũ không nhịn được cơn tức.
“Chờ quân chỉ viện ư? Cô mơ à?”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Trong các đại viện bây giờ chắc cũng chỉ có học viện Phong Hiền là tích cực một chút thôi, chứ các viện khác lại chẳng mong chuyện này xảy ra quá ấy!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Hinh Vũ chợt tỉnh ngộ.
Trong bảy đại viện, chỉ có Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện là không thuộc gia tộc nào, hai đại viện này luôn có mối quan hệ thân thiết.
Quả thực các đại viện khác chỉ mong Lôi Phong Viện hoàn toàn sụp đổ. “Đáng chết!”
“Giờ thì cô đã hiểu tại sao lại thế này chưa?”
Mục Vỹ cười nói: “Trông mong vào người khác làm gì, may mà chưa có linh thú quá cấp tám xuất hiện đấy, không thì...”
Gào...
Mục Vỹ còn chưa nói hết câu, một tiếng gầm inh tai chợt vang lên. “Linh thú cấp mười - hổ Bộc Địa Liệt Thiên!”
“Linh thú cấp mười - sư tử Thanh Nhãn Thánh!”
Thấy hai con linh thú cấp mười bất ngờ xuất hiện, ai nấy đều sợ hãi.
Đến võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền còn khó mà chống lại linh thú cấp mười nữa là bọn họ.
“Ta sẽ lên chặn chúng lại, còn mọi người hãy đột phá vòng vây phía sau, không được để làn sóng linh thú cuốn vào trong núi nữa, kẻo không sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”
Một bóng người bay vút lên cao.
Y Chiêm Long!
Y Chiêm Long là đặc sứ của Lôi Phong Viện, chủ nhiệm của lớp đặc biệt, gã là người có thực lực khá mạnh trong các đặc sứ của bảy đại viện.
“Có hắn ra tay thì chúng ta không phải lo nữa rồi!” Vương Hinh Vũ thở phào một hơi. Vù...
Bịch...
Nhưng Vương Hinh Vũ vừa nói dứt câu, một âm thanh đã vang lên, ngay sau đó mọi người chỉ thấy Y Chiêm Long đó vốn đang bay nhanh đến gần hai con linh thú cấp mười thì bắn ngược lại, đập bịch một cái vào làn sóng linh thú rồi biến mất.
“Trên đỉnh đầu con hai con linh thú có người!”
Lập tức có một tiếng nói kinh hãi vang lên trong đám đông.
“Lục Ảnh Huyết Tông!”
Thấy hai bóng người ngồi trên người hai con linh thú ấy, Mục Vỹ hơi sững người rồi lên tiếng.
Chuyện đến nước này, cuối cùng trong đầu Mục Vỹ đã có đáp án rõ ràng. Hắn đã biết tại sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục muốn bắt mình.
Lão già chết tiệt Mục Thanh Vũ tốt nhất đừng có mò đến đây! Mục Vỹ thầm mắng một câu.
“Cái gì?”, Vương Hinh Vũ ở bên cạnh ngẩn ra, cô ta chưa nghe đến tên của Lục Ảnh Huyết Tông bao giờ.
“Không có gì!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Cô Vương, nếu ta có mệnh hệ gì, mong sau này cô hãy để mắt tới học trò của lớp chín!”
“Thầy nói thế là ý gì?”
Không chờ Vương Hinh Vũ nói tiếp, Mục Vỹ đã bay lên cao rồi xông về phía hai con linh thú cấp mười ấy.
“Thầy Mục!” “Thầy Mục!”
Nhóm Mặc Dương và Mục Phong Hành muốn ngăn cản hành động điên rồ của Mục Vỹ nhưng không thể.
Linh thú vây kín xung quanh, vì thế bọn họ không hề có cơ hội chạy về phía Mục Vỹ.
Vèo...
Cùng lúc đó, một bóng người lại bay ra từ một phía khác.
“Hơ, ta tưởng ngươi chết rồi cơl” Mục Vỹ cười nói khi nhìn thấy Y Chiêm Long.
“Ngươi xông lên làm gì?”, sắc mặt Y Chiêm Long rất tệ, nhưng vẫn cố bay lên.
“Đương nhiên ta không thể để đặc sứ là ngươi làm anh hùng một mình, dẫu sao ta cũng là chủ nhiệm của lớp giỏi nhất khối cao cấp, dĩ nhiên phải lộ diện rồi!”
Mục Vỹ nói không sai, dù hắn chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn cảnh giới của mình nhiều lần.
“Được, thế thì ta chia cái danh anh hùng cho ngươi đấy!”
Y Chiêm Long cười lớn, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toả ra vẻ phóng khoáng.
Hai người họ cùng xông lên.
“Kiệt Kiệt, hai tên không biết sống chết kia dám tới ngăn cản chúng ta kìa, ha ha..”, một bóng xanh ngồi trên hổ Bộc Địa Liệt Thiên cười nói.
“Đúng là chán sống thất! Tiểu Sư, lên giết chúng đi!”, một bóng xanh ngồi trên sư tử Thanh Nhãn Thánh cũng cười đáp lời rồi lao thẳng lên.
Hai người này vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, bọn họ đang điều khiển linh thú cấp mười thì sao phải sợ nhóm Mục Vỹ.
Lúc này, một đội quân gần hai nghìn người chỉ còn lại hơn một nghìn, phạm vi đã bị thu nhỏ.
“Y Chiêm Long, ngươi hãy xử lý hai con linh thú kia, còn ta sẽ giết hai người bên trên!”
“Được!” Sự việc đến bước này thì bọn họ không cần nhiều lời nữa. Hai người lập tức tách nhau ra.
Cùng lúc đó, Mục Thanh Vũ đang dẫn hàng vạn đại quân đến chỉ viện, nhưng điều chờ đợi ông ấy là một đội quân đã bày sẵn trận địa.
“Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, quả nhiên là các ông giở tròi"