“Rút lui!”
Cố Tân Vũ và Mạnh Trạch Vũ lập tức hạ lệnh sau khi nhìn thấy mười mấy con linh thú cấp bảy và cấp tám.
Bọn họ có thể đối phó với một hoặc hai con linh thú ở cấp này, nhưng những mười mấy con thì cả lớp chết là cái chắc.
“Rút lui, nhanh!”
Hiện giờ, mười mấy con linh thú cấp cao đó đã bị Lâm Bân và Cổ Minh khiêu khích tới mức nổi cơn thịnh nộ, nhưng hai người đó đã biến mất, chúng cảm thấy bị trêu đùa nên bừng lửa giận nhìn những con người ở phía trước.
Gào...
Gừ...
Từng tiếng gầm gừ vang lên, Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn thì thấy phía hai bên đã hỗn loạn, cả đội hình đã bị phá tan.
Lớp bảy và lớp tám đã bị đám linh thú đó đánh tan tác.
Nhưng linh thú cấp cao rất thông minh, khi thấy con người rút lui, chúng lập. tức lấn tới, bao vây từ phía sau của lớp chín.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ định lùi lại, nhưng phía trước đã có một đám linh thú ngáng chân. Linh thú ở phía trước phát hiện nhóm nhỏ này đã bị bao vây, tách ra khỏi nhóm lớn, phía sau đang chém giết nên bọn chúng càng được thế tấn công đồn dập hơn.
Nhất thời, áp lực của Mục Vỹ ngày càng lớn.
“Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, ba trò hãy dẫn người mở một lối thoát ở phía sau, để mọi người rút lui!”
“Vâng!” Ba người họ đồng loạt lùi lại, vội vàng chỉ viện cho phía sau.
Lế ra mọi người đều tập trung tiến lên trước, vì không ai ngờ hai bên cánh lại xảy ra chuyện này.
Nhóm Mặc Dương quay lại dẫn đội, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của đám linh thú cấp bảy, cấp tám ấy.
Bất đắc dĩ, Mục Vỹ vội vàng lùi lại, sau đó điều ba người kia về vị trí của mình. “Mẹ kiếp! Ai giở trò thế không biết!”
Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi rút kiếm xông về phía đám linh thú cấp bảy, cấp tám.
Mục Vỹ tung người nhảy vào giữa đám linh thú ấy, sau đó vung kiếm, một con linh thú đã bị chém giết giữa trời sấm rền vang.
Nhưng dựa vào sức của một mình hắn thì khó mà cầm cự được.
Gầm...
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, cả khu rừng chợt chấn động.
Âm ầm...
Mấy trăm con linh thú cấp cao cao vài chục mét đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhìn kỹ mới thấy đám linh thú này hầu như đều là linh thú cấp tám, cấp chín thậm chí còn có vài con cấp mười.
Linh thú cấp mười còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười.
“Liều vậy!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi giơ kiếm lên trời. Sau đó, hắn bay vút lên cao.
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết, Cửu Thiên Dẫn Lôi!”
Mục Vỹ gào lên rồi đứng trên không trung, tiếng nổ vang lên, ngay sau đó sấm chớp ở phạm vi một trăm mét quanh người hắn đã tập trung tới rồi giáng xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của linh thú vang lên, Mục Vỹ loạng choạng ngã từ trên cao xuống.
“Thầy Mục!”
“Ta không sao. Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp mau dẫn mọi người rút lui!"
“Vâng!”
Thấy mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía sau đều đã toi mạng, Lâm Bân và Cổ Minh nấp trong đám linh thú ngẩn người.
Thế mà cũng xử lý được sao?
“Sao bây giờ?”
“Làm lại thôi!”
Lâm Bân lạnh mặt, không nhịn được quát.
Gừ...
Nhưng khi hai người đó chuẩn bị xuất hiện, một tiếng gầm đinh tai vang lên, một bóng dáng to như ngọn núi nhỏ tức tốc lao ra từ đám linh thú. Trên đường đi, nó đánh bay các con linh thú khác, rồi lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Gầm...
Con linh thú đó chạy tới gần Mục Vỹ, vóc dáng to lớn của nó nhắm thẳng vào hắn, trong mắt hăn tia khát máu.
Nó nhìn thấy rõ một đòn ban nãy của Mục Vỹ đã giết chết mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám nên nó phải xử lý con người này đầu tiên.
“Mau lui lại!”
Khi con linh thú to như ngọn núi ấy lao tới, Mục Vỹ hét lớn lên, sau đó vội vàng lệnh cho học trò lớp chín lùi lại.
“Thầy Mục!”
“Đừng lắm lời, lùi lại mau!”
“Vâng!”
Mặc Dương dẫn các học trò rút lui. Gào...
'Thấy một trăm con người định chạy trốn trước mắt mình, con cự thú chộp. móng vuốt tới.
“Thích chết à!”
Mục Vỹ lạnh mặt, trường kiếm toé điện, vút một tiếng cắm vào người con cự thú ấy.
Hự...
Cái móng to lớn của con cự thú bị sét đánh, nó lập tức lùi lại, đập mạnh móng xuống đất làm mặt đất rung chuyển.
“Hay rồi! Không ngờ Mục Vỹ này lại tiến bộ nhanh như vậy, thực lực cũng hung hãn ra phết!”, Lâm Bân vỗ tay cười nói: “Con linh thú cấp chín này là Cự Cốt Ma Viên, bẩm sinh đã to lớn. Quan trọng hơn nữa dù nó là linh thú cấp chín, nhưng đến hổ Bộc Địa Liệt Thiên và sư tử Thanh Nhãn Thánh cấp mười cũng không dám động vào nó. Một khi con linh thú này nổi điên lên thì mười con linh thú cấp chín khác cũng không làm gì được nớ”.
”
“Hừ, đáng đời tên Mục Vỹ xui xẻo
Thấy linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên xuất hiện, hai người Lâm Bân lập tức. thi triển thân pháp, chạy tới một phía khác.
Bây giờ có một con Cự Cốt Ma Viên ở đây là Mục Vỹ ăn đủ rồi, bọn họ phải chưồn đi, vì chẳng may sơ suất là chết như chơi.
Bây giờ, bọn họ phải rời đi ngay để ngăn cản đám linh thú cấp cao kia, nếu không đội hình bị đánh tan, sau đó học viện điều tra ra thì rách việc.
“Thầy Mục, mọi người đã rút hết rồi ạ!”
“Thế sao trò chưa đi?”, Mục Vỹ quát lên khi nhìn thấy Mặc Dương.
“Trò muốn cùng chiến đấu với thầy!”
“Vớ vẩn!", Mục Vỹ tức tối quát: “Đầu óc trò có vấn đề à? Đây là linh thú cấp chín đấy, trò quay lại chỉ ngáng chân ta thôi. Định tìm đường chết hay sao hả? Biến ngay!”
“Nhưng mà, thầy...
“Nhanh!”
Mặc Dương nghiến răng, hiểu chuyện quay đi, vượt qua đám linh thú đó rồi tập hợp với lớp chín.
Khi mấy trăm con linh thú cấp cao ấy xuất hiện, cả đội hình đã bắt đầu hỗn loạn.