Hôm nay Cổ Tâm Nhã đến gặp cậu ta để kể nỗi khổ của mình nhưng bị Khổng Kiệt tình cờ phát hiện. Gã không nói lấy một lời thuận tai nào, cứ thế ra tay giết người.
Từ khi có được tư cách là đệ tử có tên trên long bảng, Khổng Kiệt không còn xem nội quy của học viện ra gì nữa.
"Mục Phong Hành, hôm nay ta đánh gãy hai tay ngươi thôi đã là nhân từ rồi đấy. Nói cho ngươi nghe, nữ nhân ngươi quý trọng chỉ là món đồ chơi của ta thôi. Chơi chán rồi, ta có thể vứt bỏ, ném cho người khác chơi. Tâm trạng của ngươi đang thế nào, nói cho ta nghe xem?”
Phù phù...
Mục Phong Hành thở hổn hển, máu trong miệng chảy xuống. Mục Vỹ đang đi đến khu phòng học ở dưới thì bị một giọt máu nhỏ lên má.
"Máu..."
Hắn lau vết máu trên mặt rồi khế mỉm cười: "Xem ra hôm nay phải đổ máu rồi". Dứt lời, Mục Vỹ tung người bay thẳng lên lầu trên. Vù... Tiếng kêu xé gió vang lên, Mục Vỹ đã đứng trước cửa phòng học lớp chín. "Thầy Mục!" "Thầy Mục!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, cả lớp chín xôn xao tiếng thét đây căm phần.
Họ cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, thực lực không cao mà ra ngoài chỉ là chịu chết mà thôi, chưa kể họ vốn không đi ra ngoài được.
"Ối chà chà, ngươi là Mục Vỹ đấy à?" Khổng Kiệt thấy Mục Vỹ đã đến thì cười đểu cáng.
"Ta còn tưởng là có ba đầu sáu tay cơ, hóa ra cũng một cái mũi, một đôi mắt thôi. Hừ!"
Gã vừa nhìn Mục Vỹ vừa vuốt mông Cổ Tâm Nhã một cái, khinh thường nói.
"Ngươi là Khổng Kiệt?"
"Không sail"
"Đứng thứ 28 trên long bảng?"
"Ngươi nắm bắt thông tin đấy!"
"Tốt lắm!"
Mục Vỹ nhìn Khổng Kiệt đang ngồi yên, lại gần.
"Thầy Mục..."
Khổng Kiệt là cao thủ long bảng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, những đòn tấn công của gã còn tàn nhẫn hơn cả Ngạn Vân Ngọc. Mục Vỹ đi qua không không như thế rất dễ bị đánh bất ngờ.
"Ngươi..."
Thấy Mục Vỹ đi tới, Khổng Kiệt vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện tay mình không thể động đậy chút nào.
Không phải không muốn làm mà là làm không được.
"Lực linh... lực linh..."
Khổng Kiệt làm cách nào cũng không thể nói ra chữ cuối cùng.
"Lực linh hồn đúng không?”
Mục Vỹ cúi người kề bên tai gã, tủm tỉm bảo: "Ta mà dùng lực linh hồn để giết Ngạn Vân Ngọc là giết hắn dễ như giết một con chó rồi. Sao ngươi chẳng tinh mắt thế hả?"
"Ta, ta là đệ tử, đệ tử long bảng, ngươi dám giết ta?"
"Đệ tử long bảng? Viện phó ta cũng dám giết chứ đừng nói là một đệ tử long bảng như ngươi".
Giọng nói của Mục Vỹ càng lúc càng lạnh, hắn trầm giọng quát: "Nói, ai kêu ngươi tới?"
Giờ phút này, Khổng Kiệt hoàn toàn không thể nhúc nhích, nỗi sợ chết quá lớn bao trùm cả tâm trí làm gã lắp bắp trả lời: "Cổ... Cổ Minh!"
Cổ Minh là cao thủ thứ mười trên long bảng!
"Được, được lắm. Vậy giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé”.
Giọng Mục Vỹ lạnh ngắt.
"Sao còn chưa đặt Mục Phong Hành xuống?”
"Vâng!"
Mặc dù các học trò lớp chín không hiểu vì sao Khổng Kiệt mới rồi còn huênh hoang đầy bạo lực nay lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, không dám hó hé gì.
Nhưng họ biết rằng, Mục Vỹ đã đến thì không còn vấn đề gì đáng lo nữa.
"Gãy hai tay rồi còn cầm kiếm được không?”
"Được chứ!"
Mục Phong Hành nhếch môi, gượng đứng thẳng lên.
"Giỏi. Hôm nay chúng ta sẽ làm một chuyện còn điên hơn cho những kẻ luôn nhắm vào lớp chín chúng ta thấy, ai dám chọc vào học trò của ta, chọc vào Mục Vỹ này thì muốn chết cũng không được".
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?”
Khổng Kiệt thấy Mục Phong Hành cầm kiếm với cánh tay mềm oặt, loạng choạng bước từng bước tới thì gần như khóc ra.
"Tha cho ta, tha cho ta! Ta là bạn chí cốt của ngươi mà Mục Phong Hành! Ta chưa từng chạm vào Cổ Tâm Nhã! Do Cổ Minh cả, do Cổ Minh bắt ta làm vậy!”
"Câm miệng!"
Cổ Tâm Nhã trông nhu nhược đến nỗi tưởng chừng ai cũng có thể lấn lướt kia bất chợt rít gào, mặt lạnh như tiền.
"Cô kêu ta câm miệng? Dựa vào đâu mà cô bắt ta câm miệng!
Khổng Kiệt ta hy sinh nhiều thứ vì huynh muội nhà cô như thế mà cô bắt ta câm miệng? Mẹ nó cô còn lương tâm không?"
Vút...
Khổng Kiệt vừa nói xong thì một vật thể bay vút qua không khí.
Ba ngân châm xuyên qua không khí đâm xuống.