“Trận thứ nhất, Bạch Tiểu La của lớp một cao cấp xin thỉnh giáo!”
Bạch Tiểu La?
Nghe thấy cái tên này, mọi người dưới khán đài đều ngẩn ra.
Bạch Tiểu La là một trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp, nhưng y là người yếu nhất có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm hậu kỳ và khai thông huyệt Khí Hải.
Lẽ ra Trần Vũ Hiên - Lang Vương phải lên trận đầu tiên chứ nhỉ?
“Ngạn Vân Ngọc này đúng là gian xảo!", sau khi giao đấu xong, Lí Trạch Lâm không về lớp của mình ngay, mà đi đến cạnh Mục Vỹ.
“Hả?”
“Trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp thì Trần Vũ Hiên xếp thứ nhất, còn Bạch Tiểu La xếp thứ bảy. Bây giờ, lớp của ngươi chỉ còn bốn người lên thi đấu, hẳn để Bạch Tiểu La lên tỉ thí đầu tiên để làm hao sức của Mặc Dương, cuối cùng mới để Trần Vũ Hiên lên. Như vậy lớp hắn chỉ thua một trận, nhưng sau đó sẽ thẳng cuộc thi một cách rực rỡ.”
“Ách... Lớp chín của ta khủng khiếp thế ư?”
Mục Vỹ ngẩn ra.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là cẩn thận quá mức, đến cách như vậy mà cũng nghĩ ra.
“Thế thì ta cũng đành chịu thôi. Chắc chắn Mặc Dương không thể chỉ đấu một trận nên trận đầu này, nó vẫn phải lên!”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi im bặt.
Hắn chỉ dạy bảo cho bốn học trò của mình, còn quyền lựa chọn vào lúc này hoàn toàn thuộc về bọn họ.
“Trận thứ nhất để ta!”
Mặc Dương không nhì nhằng mà lập tức đài ngay.
Trận này dường như lớp chín không còn sự lựa chọn nào khác.
Gã và Lâm Chấp giỏi về tấn công nên ít nhất mỗi người phải tham gia hai trận trong bảy vòng đấu. Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng, cho nên gã buộc phải lên
“Xin chỉ bảo!”
Bạch Tiểu La không hề lo lắng nhìn Mặc Dương, ngược lại y còn nở nụ cười trêu tức.
Ngạn Vân Ngọc ra lệnh cho y phải làm Mặc Dương hao sức, nhưng y tự thấy mình có thế đánh bại Mặc Dương, vì vậy ngoài việc khiến gã mất sức thì y sẽ đánh bại gã hoàn toàn luôn.
“Mời!", Mặc Dương chắp tay, rồi nắm lấy kiếm Thanh Giao.
Cuộc thi đã đi đến vòng cuối, nếu thua thì không còn ý nghĩa gì hết.
Tất cả đều nằm ở kiếm chiêu của gã.
Hai người lập tức giao đấu, trên lôi đài lúc này chỉ có hai bóng người qua lại như thoi đưa.
Bạch Tiểu La có vóc dáng hơi gầy, y là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm hậu kỳ và khai 'thông huyệt Khí Hải, có sở trường thân pháp tránh né, nên Mặc Dương nhất thời không thể nắm bắt được y.
"Tại sao Bạch Tiểu La này cứ trốn mà không tấn công thế nhỉ?"
Trông thấy vậy, một người ở trong đám đông chợt lên tiếng.
“Thì chơi xấu chứ sao! Hẳn sẽ vần cho người mạnh nhất của lớp chín mật lá trước, ba người còn lại chỉ cần thua một trận là lớp chín thua rồi còn gì”.
“Không phải chứ! Lớp một cao cấp mà phải dùng tới thủ đoạn này sao?"
“Sao không? Nếu không thì người đầu tiên lên thỉ đấu phải là Trần Vũ Hiên chứ không phải Bạch Tiểu La, ai chẳng biết Bạch Tiểu La giỏi nhất là ẩn trốn.
'Thấy Bạch Tiểu La chỉ ẩn trốn trên lôi đài, các học rò bên dưới bắt đầu măng nhiếc.
Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu La không hề quan tâm đến chuyện đó.
Thời cơ chưa tới, nếu tới thì y nhất định sẽ cho Mặc Dương một đòn nặng ký.
“Chạy ư?”
Thấy Bạch Tiểu La mãi không chịu giao thủ với mình, Mặc Dương đứng im tại chỗ, không đuổi theo nữa.
“Hử? Sao không đuổi nữa thế Mặc đại thiên tài? Mới thế đã mệt rồi à?", thấy Mặc Dương dừng lại, Bạch Tiểu La cười trêu chọc.
"Mệt?”
Mặc Dương lắc đầu rồi im lặng.
Nhưng gã lại chầm chậm giơ kiếm Thanh Giao lên, kiếm ý tập trung ở mũi kiếm, sau đó nổi đuôi nhau bắn ra như đám yêu tỉnh đang nhảy nhót.
Cuối cùng, các kiếm ý này tập trung ở một điểm rồi bay thẳng tới chỗ Bạch Tiểu La.
“Ta cứ tưởng Mặc đại thiên tài mệt rồi cơ?”, Bạch Tiểu La cười lạnh nói:"Ra là đang tích tụ chân nguyên, chuẩn bị tung sát chiêu!”
“Sát chiêu? Đúng, ta chuẩn bị lấy mạng ngươi đây!"
Lửa giận trong người Mặc Dương đã bị Bạch Tiểu La thối bùng lên.
Lớp một cao cấp biết rõ lớp chín bọn họ chỉ còn bốn người lên thi đấu, nhưng vẫn dùng thủ đoạn xấu xa này, đúng là quá vô sỉ.
Nếu đối thủ đã bỉ ổi như vậy thì gã cũng không cần phải nương tay làm gì.
“Mạng của ta? Chỉ sợ ngươi không lấy được thôi!"
Bạch Tiểu La mỉm cười châm chọc, sau đó lập tức thi triển thân pháp né tránh khi thấy kiếm ý của Mặc Dương bay tới.
Y lùi lại mười mét rồi ngoảnh mặt cười.
Nhưng khi thấy kiếm quang vẫn bám sát theo sao, nụ cười trên mặt y cứng đờ, không thể cười cợt nổi nữa.
“Đáng chết!”
Thấy kiếm khí đó cứ bám sát theo sau mình, Bạch Tiểu La biến sắc mặt rồi tung người nhảy lên cao.
Nhưng y nhảy lên thì kiếm quang đó cũng bay lên theo!
Kiếm quang như cái đuôi ấy đeo bám y không ngừng, tốc độ thì ngày một nhanh, đường kiếm cũng ngày một dài.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Trông thấy vậy, Bạch Tiểu La tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng Mặc Dương đã không cho y cơ hội ngạc nhiên nữa.
Tốc độ bay của kiếm bất ngờ tăng nhanh gấp nhiều lần, vù một tiếng, đường kiếm ấy đã đâm vào sườn trái của Bạch Tiểu La, máu đã nhuộm đỏ chỗ áo ở bụng y.
Phụt một tiếng, Bạch Tiểu La ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Trận thứ nhất, Mặc Dương thẳng!
“Trận thứ hai, Tử Hân Nhiên, trò lên đi!"
Thấy Bạch Tiểu La đã thua, Ngạn Vân Ngọc không hề động viên y, mà trực tiếp gọi người thứ hai lên trận tiếp theo luôn.
Trong Thất Lang của lớp một thì Tử Hân Nhiên có thực lực mạnh hơn Bạch Tiểu La, kỹ năng nhuyễn kiếm của cô ta xuất quỷ nhập thần.
“Để tai”, Lâm Chấp cười nói: “Có câu ỷ nhu thẳng cương, ta muốn xem Tử Hân Nhiên này có khắc chế được cương mãnh của ta không”.