Trương Tử Hào luyện kiếm từ năm 7 tuổi.
6 tuổi nhập môn kiếm ý.
22 tuổi kiếm ý đại thành.
34 tuổi kiếm ý đỉnh phong.
Ông ta từng là một truyền kỳ của đế quốc Nam Vân.
Nhiều người đều đoán hiện tại Trương Tử Hào đã lĩnh ngộ được kiếm thế.
Với sức mạnh to lớn do kiếm ý đỉnh phong mang lại, dù Trương Tử Hào đơn thương độc mã nhưng được tôn sùng là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền với địa vị sánh ngang Mạt Khánh Thiên. hông nhầm được, là chỗ này!
Trương Tử Hào đứng trên tháp nhìn xuống dưới
"Khí thế vừa rõi không thể nhầm được, là... kiểm thết", Trương Tử Hào lẩm bẩm: "Không, mới được vài phần tương tự thôi chưa thực sự đến, là kiếm thế áo rồi!"
Nhịp thở của Trương Tử Hào trở nên đồn dập, ông ta nhìn xuống dưới tìm kiếm.
Khi Mục Vỹ rơi vào đường nhìn, đôi mắt ông ta rực sáng như ưng thấy mồi.
"Là cậu ta!"
Nhắm Mục Vỹ làm mục tiêu, Trương Tử Hào thu khí thế tồi đứng trên tháp quan sát cuộc thi đấu đặc biệt này.
“Thú vị thật, thú vị thật! Một cậu thanh niên tầm 20 tuổi, trẻ hơn cả một số đệ tử trên long bảng mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mở huyệt Quan Nguyệt và nắm giữ kiếm thế ảo. Hơn cả tài năng thiên bẩm!"
Trương Tử Hào nhận xét về Mục Vỹ.
Lúc này, mọi sự chú ý của Mục Vỹ đều tập trung vào cuộc chiến với Lí Trạch Lâm nên không thể để ý đến bên ngoài.
Kiếm ý vừa xuất hiện, khí thế toàn thân Mục Vỹ thay đổi hoàn toàn
Nếu nói rằng Mục Vỹ ban nãy là một thanh kiếm bị bụi trần che phủ chưa rời vỏ, thì giờ đây hẳn đã tỏa sáng.
Bản thân Mục Vỹ cũng thấy có lẽ do mình hay. giấu tài mới làm cho nhiều người tưởng hắn là trái hồng mềm muốn nắn sao thì nắn.
Nhân dịp này, hắn phải chứng minh cho họ biết thứ duy nhất đánh giá được thực lực không phải chỉ mỗi mình cảnh giới.
"Kiếm ý! Không ngờ ngươi cũng lĩnh ngộ được. kiếm ý, ta thiển cận thật”, Lí Trạch Lâm cười gượng rồi nói: "Chẳng qua có là kiếm ý thì kiếm của ta cũng muốn sống mái với ngươi một phen”.
"Đường kiếm của ngươi rất nhanh, phải công nhận là nếu ta không có kiếm ý sẽ không đỡ được rồi. Hôm nay hãy cho ta thấy kiếm ý mạnh hơn hay khoái kiếm chân chính mạnh hơn đi."
Thật ra, Mục Vỹ biết kiếm thế ảo mình đang nắm giữ là một lợi thế rất lớn.
Và hơn hết, sự lợi hại của kiếm thế ảo hoàn toàn đủ để bù đắp khoảng cách bốn tầng cảnh giới nhỏ giữa hẳn với Lí Trạch Lâm.
Hắn cũng không dám chắc mình có thế dễ dàng đánh bại được một đối thủ vừa có cảnh giới vững chắc vừa nắm giữ khoái kiếm như gã!
"Hợp ý ta lắm, vậy ta cũng không giấu nữa!", Lí Trạch Lâm cười sảng khoái rồi xoay tròn trường kiếm đang cầm với tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Kiếm quyết ta tu luyện có tên là Truy Phong Đoạt Mệnh. Đuổi gió, đoạt mạng, một khi thi triển đôi lúc ta cũng không khống chế được. Thầy Mục cẩn thận nhé!
"Vẫn luôn cẩn thận đây!"
Mục Vỹ cười ha ha rồi tiến lên một bước.
Cuộc chiến giữa hai cao thủ chính thức bắt đầu.
Đuổi gió, đoạt mạng, kiếm của Lí Trạch Lâm đơn giản và tự nhiên, dài ba thước, mũi kiếm thẳng tấp. Khi gã vung kiếm, những luồng kiếm khí màu xanh len lỏi ra khắp lôi đài.
Mục Vỹ thì chỉ cầm kiếm Thanh Giao quan sát Lí Trạch Lâm, chưa định xuất thủ.
Trong tích tắc, Lí Trạch Lâm cử động.
Kiếm đi nhanh, người còn nhanh hơn!
Sau nhát kiếm, cả lôi đài gió nổi mây vần, cuồng phong trỗi dậy, tiếng gió rít gào kết hợp với âm thanh của kiếm dấy lên một trận kiếm phong.
Kiếm phong gào thét tấn công Mục Vỹ.
Lường kiếm phong này không thể tránh được.
Vậy thì chiến thôi!
Kiếm Thanh Giao bay lên, Mục Vỹ không né tránh mà tiến thẳng vào trong cơn gió lốc đến trung tâm của nó.
Leng keng, leng keng...
Kiếm kêu lanh lảnh giữa những tiếng gió rít gào.
Trong lưỡng kiếm phong xuất hiện vài ảo ảnh của Mục Vỹ, tốc độ của hẳn ngày một nhanh hơn.
Thấy vậy, mắt Lí Trạch Lâm sáng bừng.
Gã thấp thoáng nhận ra kiếm ý của Mục Vỹ hoàn toàn khác biệt so với của Mặc Dương.
Chính xác hơn, kiếm ý của Mục Vỹ uyên thâm hơn, khí thế ẩn chứa bên trong là khí thế hùng hậu của đất trời.
Đương nhiên kiếm ý của Mục Vỹ khác với kiếm ý của Mặc Dương rồi.
Mặc Dương là kiếm ý đỉnh phong, còn Mục Vỹ đã đến kiểm thế áo.
Kiếm ý là võ giả lĩnh ngộ kiếm và tự mình điều. khiển kiếm, trong khi kiếm thế là sự thông thấu đối với kiếm của võ giả và họ khống chế kiếm nhờ vào thế của đất trời.
Trước một không gian rộng lớn như thế, con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi.
Kiếm thế ảo và kiếm ý chênh lệch nhau gấp trăm lần cũng là chuyện thường tình.
Thế mà Lí Trạch Lâm vẫn có thể không ngã khi đối phó với kiếm thế ảo của Mục Vỹ, quả là không đơn giản.
Mục Vỹ xâm nhập vào trong cơn lốc, kiếm Thanh Giao sáng nhấp nháy. Cuồng phong ngày càng yếu dưới từng nhát kiếm, cuối cùng tan biến đi.
Đôi mắt Lí Trạch Lâm sáng ngời, gã biến mất rong gió lốc rồi chợt xông lại găn Mục Vỹ.
Kiếm chém vào nhau phát ra những tiếng đính đang vang dội giữa hai người.
Những người ở khán đài đều xem đến mê mẩn.
Trận so tài này quá tuyệt vời.
Kiếm của Lí Trạch Lâm đã nhanh đến tận cùng nhưng lần nào cũng bị cản lại khi sắp chém trúng Mục Vỹ.
Dần dần, mọi người phát hiện không chỉ đường kiếm của Lí Trạch Lâm nhanh mà kiếm của Mục Vỹ còn hơn thế.
Từng đợt giao tranh đều nồng nặc khí thế sát phạt, chiêu sau kinh khủng hơn chiêu trước.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Mục Vỹ hét lớn, kiếm Thanh Giao trong tay hắn bay vút lên trời phát ra tiếng kêu xé gió, rít chói tai.
Đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thi triển chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ.
Gió rào rạt cuồn cuộn tụ tập trên đỉnh đầu Mục Vỹ. Ảo ảnh khổng lồ của thanh kiếm xuất hiện rồi hóa thành gió, đi đến đâu oanh tạc đến đấy.