"Vậy thì trận đầu ta sẽ lên!"
Tiêu Khánh Dư gật đầu.
Trên thực tế, hôm qua họ thẳng bốn trận liên tiếp không phải vì họ rất mạnh mà là đối thủ quá yếu.
Lớp cao cấp có tổng cộng mười tám lớp, giữa tám lớp sau và mười lớp đầu có một sự chênh lệch rất lớn, những người thuộc tốp tám và tốp năm cũng cách nhau một khoảng rất xa.
Tốp ba thì đã là một cấp bậc khác.
Việc Tiêu Khánh Dư ra thi đấu làm cho Chiêm Thụy phải cảnh giác.
Chiêm Thụy biết Tiêu Khánh Dư là một con quái vật sở hữu tinh phách của thánh thú nên khi vừa vào sân, cậu ta lùi vẽ sau ngay.
Hôm qua sau khi xem cả một ngày thi đấu của lớp chín cao cấp, thầy Thứ Dục đã lập ra kế hoạch tác chiến cho bọn họ. Lớp năm chắc chân sẽ thắng trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay.
Tiêu Khánh Dư thấy Chiêm Thụy quay người rút lui bèn ném quả cầu lửa giữa hai tay ra, ầm ầm bắn về phía cậu ta.
Vù vù vù...
Sau vài lần né tránh, Chiêm Thụy xoay thân ném mười mấy thanh phi đao ra khỏi ống tay áo, những phi đao kia không phải chỉ đơn giản là đâm vào quả cầu lửa.
Mà là nổ tung ngay khoảnh khắc chạm vào nó
"Ồ?"
Thấy cảnh này, những học trò lớp chín đều kinh ngạc.
Xem ra sau trận đánh hôm qua, những lớp khác. đã bắt đầu lên kế hoạch đánh gục năm thí sinh dự thi của lớp chín rồi.
"Ơ? Giỏi quá tai", Tiêu Khánh Dư ngẩn ra rồi cười nói: "Giữ khoảng cách rồi dùng phi đao làm nổ tung cầu lửa của ta, được đấy, thông minh hơn mấy lớp hôm qua rồi. Tiếc là...
Tiêu Khánh Dư chưa nói xong đã nhấc tay lên, hai con rắn lửa hiện ra giữa hai tay cậu ấy.
Thân hai con rắn bập bùng ngọn lửa màu xanh, đột nhiên chúng phóng to lên mười mấy mét rồi xông tới chỗ của Chiêm Thụy.
"Khi thật!”
Chiêm Thụy tưởng chỉ căn tiêu diệt cầu lửa của Tiêu Khánh Dư là khỏi phải lo chuyện gì nữa, kéo dài thời gian cho cậu ấy mất sức nữa là đảm bảo không còn mối họa nào. Không ngờ lửa thánh thú của kỷ lân Thanh Ngọc Hỏa trong cơ thể người này có khả năng biến hoá.
Thế này thì không thể chỉ dựa vào chiến thuật phá vỡ thuật cầu lửa nữa rồi
Chiêm Thụy nâng một tay lên, lấy một cái khiên ra khỏi túi bọc ở sau lưng.
Cậu ta tay cầm khiên, tay giơ phi đao từ từ cẩn thận tới gần Tiêu Khánh Dư.
"Huyền khí này tốt thật, khổ cái là gặp phải ta!"
Tiêu Khánh Dư không hề nao núng, cậu ấy tiến lên một bước.
Gào...
Con rằn lửa chợt phát ra tiếng gầm thét rồi bắn về phía Chiêm Thụy.
“Ầm ầm", toàn thân Chiêm Thụy bị rằn lửa vây quanh, sau tiếng nổ nặng rề, cậu ta chật vật ngã xuống đất.
Thua!
"Trận đầu tiên, lớp chín cao cấp thắng!”
Tiêu Khánh Dư thở hắt ra rồi đi xuống lôi đài.
"Có vẻ bọn lớp khác bắt đầu nghĩ cách đối phó với bọn mình rồi!"
Mặc Dương cau mày nói với Tiêu Khánh Dư đang đi xuống.
"Ừm, đúng vậy, mấy trận tiếp theo sẽ khó dăn, nhưng... chúng ta cũng sẽ ngày càng mạnh hơn!”, Tiêu Khánh Dư cười tủm tỉm.
Đã đi được đến đây, đừng hòng bảo họ bỏ cuộc giữa chừng.
Họ không oán trách việc lớp chín bị đối xử không công bằng, chỉ được phép cho năm người ra sân thỉ đấu.
Nhưng họ sẽ dựa vào năm người này để dọn sạch chông gai trên con đường thông thiên, đánh tấy mặt của Tiêu Bất ngữ và La Phù kia luôn.
“Trò xin lỗi thầy Thứ Dục ạ!"
"Đồ vô dụng, trò không có tư cách nói xin lỗi đâu!", Thứ Dục lạnh lùng nhìn Chiêm Thụy, khiển trách: "Ta đã năm lần bảy lượt nói rõ chiến thuật đấu với Khánh Dư rồi, thế mà trò vẫn thua không còn manh giáp, biến!"
"Vâng!"
Dù bị Thứ Dục xúc phạm bằng những lời lẽ nặng nề, Chiêm Thụy vẫn chỉ lặng lẽ lui xuống.
"Trận thứ hai, Chân Bình, trò lên!"
"Vâng!"
Một nam tử có thân hình vạm vỡ đi lên lôi đài.
Người này cao gần một mét chín, cao hơn Cảnh Tân Vũ một cái đầu, đáng sợ hơn là cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của gã, trông hết sức kinh khủng.
"Chân Bình ông đây ra sân, lũ hèn nhát lớp chín kia, đứa nào ra chịu chết đây!"
"Hữ, có khí phách đấy, ta lên!", nghe thấy lời nói của nam tử cường tráng kia, Cảnh Tân Vũ không nhịn nổi nữa.
Mặc Dương nhìn thấy Cảnh Tân Vũ muốn lên thi đấu thì nhìn Mục Vỹ ở dưới lôi đài, thấy hắn gật đầu nên không ngăn cản cậu ấy.
"Ha ha, ta tưởng thằng nhãi nhà ngươi tới đây chơi cho vui thôi, không ngờ ra sân thật, Chân Bình cười ngả ngớn với Cảnh Tân Vũ: "Nhìn cũng khỏe đấy, ngặt nỗi... phải oằn mình ra chịu đòn rồi".
Cảnh Tân Vũ chưa đến 18 tuổi, cao một mét tám, vóc người đô con hùng tráng, mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ và rắn chắc.
Chỉ là khi đứng trước Chân Bình, thân hình này còn hơi nhỏ yếu.
Chưa kể, cậu ấy chỉ đang ở cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba, cảnh giới không hề cao, điều duy nhất có thể dựa vào chính là Vương Bá Kim Thân.
Mục Vỹ rất quen thuộc với nó.
Vương Bá Kim Thân nghĩa là khí thế bá vương, mỗi tầng tu luyện là một lần thân xác của võ giả được tái sinh, nếu tu luyện Vương Bá Kim Thân đến trình độ cao nhất thì có thể xé toạc núi sông, phá vỡ tinh không chỉ bằng sức mình
Nhưng thứ cốt lõi nhất cho Vương Bá Kim Thân cũng là ở chỗ này.
Chỉ khi tu luyện ra khí thế bá vương mới gọi là tài giỏi.
Tuy nhiên, dù không thể tu luyện ra khí thế bá vương thì với tố chất cơ thể bản thân Cảnh Tân Vũ cùng sự nỗ lực rèn luyện, mài giữa trong thời gian qua.
Chỉ cần không phải võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thì ai cũng khó lòng phá vỡ tầng phòng ngự của cậu ấy!