“Này này, trò phải tập trung quan sát động tác của ta chứ nhìn ta làm gì? Ta biết mình đẹp trai rồi, nhưng trò có nhìn ta nhiều đến mấy thì cũng không biết luyện khí đâu”
“Vâng!”
Bị Mục Vỹ nói cho đỏ mặt tía tai, Cổ Vũ Phàm. chắp tay trái lại, ánh mắt dần tập trung.
Cậu ta thật sự rất thích luyện khí.
Dù là con cháu nhà họ Cổ, nhưng cậu ta lại là người tàn tật bị mất một cánh tay, vì thế gia tộc sẽ không lăng phí sức lực cho một người như cậu ta.
Song cậu ta vẫn muốn luyện khí.
Cho dù cậu ta đã đọc và ghi nhớ rất nhiều sách về luyện khí trong Lôi Phong Viện, nhưng do không có thầy hướng dẫn, không có thầy luyện khí bồi dưỡng và chỉ có một cánh tay nên không thể làm được.
Tuy đã thất bại vô số lần, nhưng cậu ta vẫn muốn rở thành thầy luyện khí!
“Điều quan trọng nhất trong luyện khí là luyện chế khí cụ, tạo khuôn, xong xuôi thì đến khắc khế văn và dung hợp nó!"
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Trò bị mất một cánh tay, đây là một tốn thất lớn với thầy luyện khí, nhưng ta có thể dạy trò cách luyện khí bằng một tay”.
Cách luyện khí bằng một tay?
“Đừng nhìn ta như thế, luyện khí bằng một tay vẫn được mà. Chỉ có điều bắt buộc thầy luyện khí phải khống chế ngọn lửa dưới lò xuống mức nhỏ nhất, vì khi thầy luyện khí luyện chế thần binh lợi khí chỉ có một tay thao tác thôi nên động tác sẽ rất chậm, như vậy sẽ khiến việc luyện khí thất bại”
“Luyện khí bằng một tay yêu cầu trò phải thật sự nhẫn nại và luôn giữ lực tỉnh thần mạnh nhất có thể. Nếu không thất bại sẽ chỉ trong gang tấc”
“Nhưng phàm khí và huyền khí do thầy luyện khí một tay luyện chế ra hiển nhiên sẽ có một điểm lợi hơn sản phẩm của các thầy luyện khí bình thường. Vì món vũ khí ấy sẽ dẻo và bền hơn, đương nhiên cũng có khuyết điểm là tốc độ luyện chế ra những món vũ khí ấy sẽ rất chậm, vì thầy luyện khí chỉ có một tay thôi mà biết làm sao bây giờ!"
Nghe từng câu hướng dẫn của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm dần hiểu ra.
Trước kia, cậu ta như đang đi trên một con đường đầy chông gai, nhưng sau khi nghe Mục Vỹ giảng giải con đường phía trước của cậu ta đã dần rộng mở, loé lên những tia sáng hi vọng.
“Thật ra ta nói nhiều thế này với trò cũng là thừa!”
Mục Vỹ chuyển đề tài, nói: "Muốn trở thành một thầy luyện khí một tay không hề dễ chút nào, nhưng may mà thầy đây có bí tịch nhé!”
“Bí tịch ạ?”
“Ừ, đây là Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết, là bí tịch của thầy đấy. Đây là những tâm đắc cả đời do một tông sư luyện khí một tay biên soạn”.
Mục Vỹ lấy một quyển sách ra, bên trên có viết nguệch ngoạc năm chữ “Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết”.
Nhưng giấy của cuốn sách này trông có vẻ rất mới, hơn nữa ngoài năm con chữ được viết cẩu thả ở ngoài bìa ra thì không còn chữ gì nữa.
“Sách... bí tịch đây ạ?”
Cổ Vũ Phàm thấy đầu mình ong ong khi nhìn cuốn sách nhàu nhĩ.
"Thầy Mục, thầy... không trêu trò chứ ạ?”
"Trêu?"
Nghe thấy vậy, đầu Mục Vỹ như muốn bốc khói, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Trò phải biết cuốn bí tịch này mà xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục thì đến Thánh Đan Tông cũng muốn bỏ ra cái giá trên trời để có được nó đấy cái thắng ngốc!”
“Dạ? Thế trò nhận ạ!"
Cổ Vũ Phàm ngây ra rồi cười he he, nhận lấy cuốn Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết do chính tay Mục Vỹ viết.
Cổ Vũ Phàm thật sự không biết được sự lớn mạnh của cuốn sách này, nhưng Mục Vỹ thì khác. Ủ𝗇g hộ chí𝗇h chủ ⅴào 𝗇ga𝔂 ﹎ 𝙏 𝙍ÙM𝙏𝙍𝐔𝑌ỆN.𝑉𝗇 ﹎
Môn pháp quyết này đúng là do một thầy luyện khí một tay sáng tạo ra. Ngày xưa, ông ấy cũng là một thầy luyện khí rất giỏi, nhưng về sau bị kẻ thù hãm hại nên đứt mất một tay.
Nhưng dù bị mất một tay, ông ấy vẫn dựa vào thiên bẩm mạnh mẽ của bản thân để sáng lập ra một phương pháp luyện khí cho thầy luyện khí chỉ còn một tay.
Môn pháp quyết này đủ để Cổ Vũ Phàm đi tới đỉnh cao trên con đường luyện khí.
“Được rồi, ta đã đưa cho trò pháp quyết, còn trò đạt được đến trình độ nào thì phải xem trò nhẫn nại tới đâu thôi”
Mục Vỹ xua tay nói: "Nhưng nhớ cho kỹ là không được nói cho ai khác biết, bằng không đừng nói là ta, chắc cả Thiên Vận Đại Lục cũng không ai bảo vệ được trò đâu”
“Dạ!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm mới tin là thật.
Có lẽ cuốn bí tịch này thật sự... rất quan trọng.
“Đi thôi!
Mục Vỹ đã dạy cho Cổ Vũ Phàm các kiến thức cơ bản, phần còn lại thì cậu ta phải tự lĩnh ngộ.
Hai thầy trò họ cùng rời khỏi phòng luyện khí, đi về khu dạy học.
“He he... Thắng ngốc kia, cho ta xem ngươi đang căm cái gì thết Giữ khư khư thế này không lẽ là áo yếm của tỷ tỷ ngươi à? Ngươi lấy trộm để làm mấy chuyện đen tối đúng không..”
“Đúng đấy, có đưa cho bọn ta xem không thì bảo? Nếu đúng là áo yếm của tỷ tỷ Tiêu Doãn Nhi ngươi thật thì mấy ca ca đây đồng ý mua lại với giá cao!
“Chuẩn, cứ nghĩ đến vẻ đẹp của Tiêu Doãn Nhi... Chậc chậc... Nếu có được một cái áo yếm của nàng ta thì hàng đêm chắc khỏi phải ngủ nữa!"
Vừa đi tới khu dạy học, Mục Vỹ đã nghe thấy. tiếng trêu tức.
Nghe thấy tên của Tiêu Doãn Nhi, hẳn dừng bước.
“Tiêu Khánh Dư?”
Mục Vỹ chăm chú nhìn mấy người đang bao vây lấy một cậu thiếu niên hiền lành.
“Không.. không phải. Đây là Thất Khiếu Thông. Linh Đan mà thầy Mục phát cho lớp chín chúng ta, nó có thể giúp chúng ta bước vào cảnh giới Linh Huyệt, ta không cho các ngươi xem được!", Tiêu Khánh Dư giữ chặt viên đan dược hơn, mặt mày đỏ gay nói.
"Gì cơ?"
Thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, mấy người đang vây quanh cậu ấy trao đổi ánh mắt, một tên trong số đó bước lên, đập vào vai Tiêu Khánh Dư.
“Tiêu lão đệ, thật ra chúng ta đều biết ngươi không ngốc, chỉ ngây thơ thôi. Như thế tốt mà, giờ lấy viên đan dược ấy ra cho chúng ta xem với nhé?"