"Xùy!"
Thấy con ngựa một sừng kéo cả cỗ xe chạy nhanh đến, Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như không muốn phản kháng.
Gã hầu đánh ngựa thấy cảnh này càng phấn khởi hơn.
“Tiểu Cúc, đâm chết tên khốn kiếp đó đi!”
Gã ra lệnh, ngựa một sừng tăng tốc.
'Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này Trước đây cũng có một số người không biết sống chết dám cản xe ngựa của Cửu hoàng tử, không chịu nhường đường nên đều bị ngựa một sừng đâm cho thành tàn tật, thậm chí còn chết cả mấy người. Cuối cùng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Vậy nên học viện Thất Hiền không còn ai dám chặn xe giữa đường như vậy.
Tên này vừa nhìn đã biết là người mới, quần áo cũng thô sơ, nhất định không có hậu thuẫn, chết chắc rồi.
"Cút đi!”
Đột nhiên, Mục Vỹ trầm giọng hét lên, không thấy hắn làm gì nhưng ngựa một sừng lại nhanh chóng dừng lại, vó trước giơ thật cao.
“Rầm rầm!”
Thân hình khổng lồ của ngựa một sừng dựng đứng gần như tạo góc chín mươi độ với mặt đất, toàn thân đè lên cỗ xe đẳng sau.
Cỗ xe ngựa sang trọng phát ra mấy tiếng rắc rắc, ầm ầm vỡ nát.
Hai người quần áo xốc xếch rơi ra khỏi xe.
Một người trong đó mặc trường bào màu bạc, mày kiếm mắt ưng, khuôn mặt nhợt nhạt làm người ta liên tưởng ngay đến mấy người túng dục quá độ.
Người còn lại là một nữ tử. Lúc này cả người cô ta chỉ có mấy miếng vải che mấy chỗ nhạy cảm, nhìn hai điểm đỏ trước ngực cùng vết cào trên cổ và thân, không khó đế tưởng tượng vừa rồi hai người này đã làm gì trên xe.
“Chơi” trên xe kìa!
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến họ, chỉ xoay người bỏ đi.
“Tiểu Quý Tử, ngươi muốn chết phải không, đánh xe kiểu gì thế hả?", nam tử mặt trắng tát vào mặt gã hầu vừa đứng dậy làm gã lại mất thăng bằng ngã xuống đất.
Hoàng Thượng Vũ nổi cơn xung thiên.
Vừa rồi hắn ta đang mây mưa trong xe, đến lúc hưng phất nhất thì Tiểu Quý Tử đánh xe càng lúc càng nhanh làm hắn ta sung sướng tột độ.
Ai ngờ chưa chạm đến đỉnh thì đột nhiên xe ngựa lật, đang phiêu phiêu trên thiên đường thì rớt xuống trần gian, sao hẳn ta không nổi điên cho được?
“Cửu hoàng tử, chuyện này không phải do tiểu nhân đâu ạ!"
Tiểu Quý Tử che cái má sưng vù, mặt như đưa đám: "Là hắn... chính kẻ này đã cản xe ngựa của chúng ta đấy ạ!"
"Đứng lại!
Thấy Mục Vỹ định bỏ đi, Hoàng Thượng Vũ tức không chịu nổi.
“Tiện dân thấp hèn kia, cản đường ta còn làm xe ngựa của ta bị lật mà dám bỏ chạy à? Trong học viện Thất Hiền này, ngươi có thể chạy đi đâu?"
"Ơ? Ngươi kêu ta à?"
Thấy dáng vẻ thở hổn hến của Hoàng Thượng Vũ, Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Xe ngựa của ngươi bị lật thì liên quan gì đến ta?”
"Sao không liên quan, do ngươi giở trò cải”, Tiểu Quý Tử chen vào.
"Tốt thôi, ngươi nói ta giở trò, vậy cho hỏi ngươi thấy ta làm không?”
Tiểu Quý Tử hoang mang lắc đầu.
"Ngươi có thấy ta dùng vũ khí gì để lật xe ngựa không?”
Gã lại lắc đầu.
"Thế có phải ta đâu!"
"Không đúng, vừa rồi ngươi hét lên làm ngựa một sừng giật mình!", Tiểu Quý Tử sực nhớ ra
"Ồ? Theo lời tiểu huynh đệ này thì ta hét một cái là ngựa một sừng sợ tới mức tiểu ra phải không?”
“Không sai, đúng là thế!"
"Ha ha..."
Hắn bỗng cười phá lên, Hoàng Thượng Vũ hỏi: “Ngươi cười cái gì?"
“Ngươi tin à? Nhìn lại cảnh giới của ta xem, chỉ là Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, trong khi ngựa một sửng là linh thú cấp năm, ta hét một tiếng là hù được nó? Điêu, dù ngựa một sừng không mạnh về tấn công nhưng đâu đến nỗi dễ bị dọa thế?"
Nghe được lời giải thích của Mục Vỹ, Hoàng Thượng Vũ âm trầm mặt nhìn gã hầu của mình.
“Ngươi dám lừa ta?"
"Tiểu nhân không dám thưa ngài, tiểu nhân nào dám lừa ngài chứ!", Tiểu Quý Tử quỳ xuống dập đầu, không dám thở mạnh.
Gã biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình.
Nói một câu làm hẳn ta không hài lòng là giết ngay, quá thường thấy.
"Cửu gia, Tiểu Quý Tử một lòng trung thành với ngài, ta thấy tám phần mười là tên đó giở trò gì rồi!", nữ tử quyến rũ bên cạnh Hoàng Thượng Vũ bỗng dưng uốn éo cơ thể như rắn nước, lấn người đến.
Nữ tử kia nhìn Mục Vỹ, nói: "Tên này ăn mặc mộc mạc thế này chắc cũng chỉ là thứ cặn bã trong học viện Thất Hiền thôi, hay cứ giết đi ạ, vừa rồi người ta chưa hưởng thụ xong cơ mà!"
Nói rồi nữ tử dán sát "hung khí” khổng lồ của mình lên vai của Hoàng Thượng Vũ.
Người hắn ta tức khắc nóng ran, dục vọng lại dâng lên.
"Bảo bối đã nói như vậy thì giết đi!"
Hoàng Thượng Vũ mim cười, giết người mà như giết một con kiến.
"Ồ? Giết ta?"
Mục Vỹ lắc đầu cười mỉa.
Không ngờ ngày đầu đến học viện Thất Hiền đã gặp phải chuyện phiền phức thế này.
Bị nghĩ là một con chó cản đường hẳn đã nhịn rồi.
Giờ thì tên này còn đòi giết hẳn như giết chó.