“Hỗn láo, ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ thân ngươi, để ông ấy huỷ thân phận thiếu trưởng tộc của ngươi đi”, nhị phu nhân tức tối quát.
“Bà đi đi! Mà tốt nhất là đi luôn bây giờ, để xem Mục Thanh Vũ phạt bà hay phạt tai”
Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mục Vỹ, nhị phu nhân chợt ngẩn ra, sau đó tay chân bắt đầu luống cuống.
Đột nhiên mụ ta cảm thấy thiếu trưởng tộc này hình như không có vẻ hiền hoà như vẻ bề ngoài của hắn.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Bà nhìn là biết ngay thôi!”
Mục Khuynh Thiên bị kéo vào trong đình viện, hai chị em Thanh Tĩ trói y lên tường, muốn cử động cũng không được.
Mục Vỹ lấy một tấm vải đen ra, bịt mắt lại, rồi nói: “Thanh Trĩ, Thanh Sương! Các ngươi hãy làm ta mất phương hướng. Ta chỉ cần phi bốn thanh kiếm này ra thôi, còn trúng vào đâu trên người Thiên thiếu gia thì tuỳ ý trời"
"Mục Vỹ..."
"À đúng rồi, trông chừng nhị phu nhân cho cẩn thận, đừng để bà ta quấy rầy ta, không chẳng may ta đâm Thiên thiếu gia chết thì mất hay ra!"
"Vâng!"
Mục Vỹ bịt mắt lại, nằm chặt bốn thanh kiếm trong tay, Thanh Tí trông chừng nhị phu nhân, còn Thanh Sương thì toả chân nguyên ra, làm nhiều loạn phán đoán của Mục Vỹ.
Xoẹt xoẹt...
Sau đó, cả bốn thanh kiếm đều được phóng đi.
Phựt phựt...
Bốn âm thanh vang lên, cả bốn thanh kiếm đều câm chính xác vào hai tay và hai chân của Mục Khuynh Thiên.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Mục Vỹ..."
Mục Vỹ kéo bịt mắt xuống, nhìn tứ chỉ của Mục Khuynh Thiên bị bốn thanh kiếm cắm vào, sau đó hắn thương xót nói: “Chẳng có kiếm nào trúng điểm trí mạng cả, chán thật"
Hắn quay người nhìn nhị phu nhân, rồi nói: “Nhị phu nhân, ta nói lời giữ lời, trả bốn thanh kiếm cho bà đấy!"
“Nhưng nếu còn lần sau thì chưa chắc Mục Khuynh Thiên đã gặp may như thế này đâu”.
Mục Vỹ đã đạt được mục đích, nên quay người ung dung bỏ đi.
Trong biệt viện vang lên tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết.
“Thiếu chủ, người cứ thế tha cho Mục Khuynh Thiên sao?”, thấy nụ cười trên mặt Mục Vỹ, Thanh Trĩ khó hiểu hỏi
“Nhị phu nhân dám hại ta một cách không che đậy như vậy chứng tỏ bà ta nghĩ chắc chắn sẽ thành công ngay, nhưng không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn"
“Nhưng bà ta bất cẩn như vậy là do thiếu sự nhẫn nại và sáng suốt. Bà ta không phải là đối thủ của ta, nên dạy cho một bài học thế là được rồi”, Mục Vỹ tự tin nói: “Nếu ta thật sự giết Mục Khuynh Thiên, chắc lão đại của các ngươi sẽ đánh ta thừa sống thiếu chết mất. Dẫu sao thì Mục Khuynh Thiên ấy cũng là con trai của ông ta mà"
Lão đại!
Nghe thấy cách gọi này, Thanh Sương và Thanh Trĩ cúi đầu xuống.
Đúng vậy, bọn họ là người được Mục Thanh Vũ cử tới bảo vệ Mục Vỹ, nên lão đại của bọn họ chính là Mục Thanh Vũ.
Một mặt là bảo vệ Mục Vỹ, mặt khác cũng là để giám sát hắn, phòng hắn làm ra chuyện gì đó quá giới hạn.
"À, các ngươi đã tra ra Lâm Hiền Ngọc đó hay xuất hiện ở đâu vào lúc nào chưa? Ta muốn nói chuyện với gã!”
Nói chuyện?
"Thiếu trưởng tộc, Lâm Hiền Ngọc đó đã bị tước mất huyết mạch, giờ chỉ là một tên ăn hại thôi, người tìm gã để nói chuyện gì ạ?”
“Một tên ăn hại ư?”
Mục Vỹ bật cười nói: “Lẽ nào các ngươi không biết thiếu chủ ta đây có tài năng tuyệt diệu, có thể biến người vô dụng thành thiên tài à? Mà trước kia, ta cũng từng là một tên ăn hại đấy!"
Màn đêm buông xuống, trong biệt viện của nhị phu nhân.
Mục Khuynh Thiên đang nằm thẳng cẳng trên giường, chân tay quấn vải, mặt mày tái xanh.
Nhị phu nhân ngồi bên cạnh, viền mắt đỏ hoe.
“Thiên Nhị, là tại mẹ không tốt, không ngờ Mục Vỹ dám làm thế này. Chờ phụ thân con tới, nhất định mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con”.
Nhị phu nhân tàn ác nói: “Lăn sau, mẹ sẽ không để nó gặp may như vậy nữa đâu"
“Mẹ...”
Mục Khuynh Thiên mếu máo nói: “Mẹ, con cứ cảm thấy Mục Vỹ rất khủng bố, khủng bố thật sự ấy mẹ! Nếu hẳn đã ngồi vào vị thiếu trưởng tộc thì cứ để hẳn ngồi đi ạ, nhà họ Mục được hẳn dẫn dắt mà phát triển rực rỡ hơn cũng là điều tốt mà!”
“Hèn nhát!”
Nhị phu nhân lạnh mặt, quát: “Con có biết vị trí thiếu trưởng tộc là của đại ca con không? Chỉ có Phương Ngọc mới được làm thiếu trưởng tộc, còn Mục Vỹ không xứng!”
“Ta thấy bà mới là người hỗn hào đấy!”
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trong phòng.
Mục Thanh Vũ mặc áo dài màu xanh, ăn vận nho nhã.
“Nhị phu nhân, bà giỏi quá nhỉ, thiếu trưởng tộc do ta chọn mà bà cũng định giết ư?”, Mục Thanh Vũ cau mày nói: "Trong chuyện này, bà còn không sáng suốt bằng Thiên Nhi đâu”.
“Bà có biết tại sao hôm nay Vỹ Nhi không trực tiếp giết Thiên Nhi không? Đó là vì nó nể mặt ta, nể mặt người làm cha này”
“Ta nói thật cho bà biết, là ta bắt Vỹ Nhi về làm thiếu trưởng tộc đấy. Nếu sau này bà còn có ý định xấu thì đừng nói là nhà họ Khổng sau lưng bà, kể cả là hoàng thất thì ta cũng bỏ bà như thường”.
Nhà họ Khổng cũng là một gia tộc nổi tiếng ở đế. quốc Nam Vân, nhưng địa vị không bằng bốn gia tộc. lớn, còn nhị phu nhân là người nhà họ Khổng.
“Trưởng tộc..”
“Đây là một viên Đoạn Tục Cốt Đan, cho Thiên Nhi uống đi", Mục Thanh Vũ đi tới giường, nhìn con trai mình, nói: "Ta nợ Mục Vỹ, nên phải bù đắp cho nó. Bây giờ, ta là chủ của nhà họ Mục, chẳng dễ gì nhà họ Mục mới thống nhất thành một thể, ai mà có ý định phá hoại chính là gây thù chuốc oán với ta, con biết chưa?”
"Con... biết rồi ạ!”
Cuối cùng nhị phu nhân cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Mục Thanh Vũ chính là ông trời của nhà họ Mục.
Nếu không có ông ấy thì nhà họ Mục đã sụp đổ, không thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn được.
Vì thế nhị phu nhân cũng không bao giờ dám làm trái lời ông ấy.
Trước khi rời đi, Mục Thanh Vũ còn nói: "Mấy tháng tới, bà cũng đừng ra ngoài, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"
Cái gì!
Nghe thấy vậy, nhĩ phu nhân ngẩn người.