"Soạt!, bóng dáng Mục Vỹ biến mất tại chỗ.
"Bành!"
Tiếng nổ đáng sợ vang lên, hẳn tung một cú đấm vào mặt Cổ Thanh, không hề nương tay.
“Hả?"
Sau khi đỡ lấy cú đấm này, sảc mặt của Cổ Thanh trở nên trắng bệch.
Hân ta biết Mục Vỹ đã đánh bại Lâm Triết Vũ và Cổ Càn Vũ nên cũng hiểu đây là một người khó đối phó, nhưng không ngờ sức chiến đấu của hẳn lại lớn đến vậy.
"Hừ, chỉ được cái người là cứng!"
"Leng keng leng keng.
Cổ Thanh hữ lạnh, vài tiếng thanh thúy vang lên, ánh sáng từ kim loại không ngừng chớp lóe trên khuôn mặt của hẳn ta.
Những thanh đoản kiếm có hình dạng khác nhau xuất hiện trước người Cổ Thanh.
"Chỉ một kiếm trận này đủ để khiến ngươi không thể tiếp cận ta.”
Cánh tay vung lên, mấy chục thanh đoản kiếm bắn tới.
Những thanh đoản kiếm này đều là phàm khí cực phẩm, mỗi một thanh đều sắc bén, phẩm chất bất phàm.
Cổ Thanh tin chắc rằng Mục Vỹ có thể tránh thoát kiếm trận được tạo bởi những thanh đoản kiếm này là đã trầy trật lầm rồi
“Thế này mà cũng gọi là kiếm trận?”
Mục Vỹ vừa nhấc tay lên thì âm thanh bùm bùm
kêu liên hồi, mấy chục thanh đoán kiếm vừa đến gần hắn đã rơi lả tả xuống đất chỉ trong chớp mắt.
Cúi đầu xem, tất cả bọn chúng đều hoàn toàn biến dạng.
Từng tia sấm sét tụ tập, quay xung quanh Mục Vỹ.
"Ngươi có dám nói lại lời vừa rồi không?"
"Có gì không dám?”, Cổ Thanh mim mai: "Ngươi tưởng ta không làm gì được ngươi à?”
"Làm gì được ta? Tiếc là ngươi không thực hiện được!"
Mục Vỹ lách người xông lên phía trước lần nữa.
Tốc độ của hẳn rất nhanh, đám đông vây xem hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyển động của hắn.
Nhưng đột nhiên, Mục Vỹ xuất hiện bên cạnh Cổ Thanh một cách khó hiểu.
Lần này Cổ Thanh không phản xạ kịp, thân thể bất chợt trở nên tê dại. Giờ đây, hẳn ta không thể điều động một chút chân nguyên nào.
"Lần sau nhớ nói năng cho phải phép vào!"
Mục Vỹ dựa sát vào tai Cổ Thanh thì thầm:"À, ngại quá, làm gì có lần sau.”
"Rầm!"
Tiếng động lớn vang lên ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy Mục Vỹ khép tay thành đao chém vào ngực của Cổ Thanh.
Phịch một tiếng, hắn ta ngã xuống đất, tắt thở.
Nhìn từ bên ngoài thì cơ thể của Cổ Thanh vẫn lành lặn, nhưng trái tim đã vỡ nát dưới sự giằng xé kinh khủng của sức mạnh sấm sét.
Mục Vỹ ngay từ lúc còn ở tầng thứ mười của thân xác đã có thể giết chết võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng hai, tầng ba. Mặc dù thực lực của Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đều thua kém bọn Cổ Thanh nhưng Mục Vỹ bây giờ cũng đâu còn như một tháng trước.
Sau khi bước vào cảnh giới Linh Huyệt, sức mạnh của hắn đã tăng lên gấp bội, lại thêm uy lực của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, quả thật ở cảnh giới Linh Huyệ tầng thứ nhất thì không một võ giả nào có thể làm đối thủ của hắn.
Chết rồi!
Cổ Thanh chết rồi!
Ngay khoảnh khắc Cố Thanh ngã xuống đất, xung. quanh lôi đài như ong vỡ tổ.
Tụ Tiên Các là nơi nào?
Là nơi các thiên tài khắp đế quốc Nam Vân tề tụ, hơn nữa Tụ Tiên Các đã có quy định rằng không được. phép giết người trong khi trao đổi võ thuật.
Thế mà Mục Vỹ lại giết người ngay ngày đầu tiên đến đây.
Chưa từng có ai dám gây chuyện ở Tụ Tiên Các, Mục Vỹ quả là gan to bằng trời.
Mục Vỹ, Mục Vỹ, ngươi giết Cổ Thanh, nhà họ Cổ, ta sẽ không tha cho ngươi", thấy Cổ Thanh đã chết, Cổ Phần run rẩy chỉ vào mặt Mục Vỹ, quát.
"Ta nói rồi, ta không thích phiền toái nhưng không sợ phiền toái, ăn nói xấc xược thì phải chịu báo ứng, muốn trách thì phải trách hắn vô giáo dục không đúng chỗ."
Sống lại rồi gặp được Tân Mộng Dao, có thể nói rắng Mục Vỹ đã tìm được nơi an yên cho mình.
Cô như bến đỗ của hắn, luôn cho hẳn cảm giác an tâm mọi lúc.
Kẻ nào dám sỉ nhục Tàn Mộng Dao đều đáng. chết!
“Vụt vụt vụt!”
"Trong lúc Mục Vỹ nói chuyện, bất chợt có vài tiếng kêu xé gió truyền đến. Trên lôi đài xuất hiện bốn người.
Bốn người này đều mặc đồ đen, mặt che vải đen, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn khốc phong tỏa Mục Vỹ. đang đứng trên lôi đài.
"Thiếu chủ!”
Thanh Tí và Thanh Sương lập tức nhảy lên lôi đài, cảnh giác nhìn bốn người xung quanh.
Mục Vỹ không biết bốn người này nhưng hai cô lại biết.
Tuy Tụ Tiên Các đã đề ra quy định nghiêm khắc nhưng không phải là chưa từng có người vi phạm, và bổn kẻ này là người phụ trách quản lý việc này.
Hễ có ai vi phạm, họ sẽ giết ngay tức khắc mà không căn biết đó là ai
"Ta phạm quy rồi, ta chống mắt lên xem ai có thể giết ta!"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều chỉ biết cười trừ.
Người chủ này đúng là vừa liều mạng tu luyện vừa liều mạng gây chuyện.
Nhưng giờ phải giải quyết thế nào đây?