"Phụt"
Tiếng phun máu truyền đến từ trên lôi đài rất rõ, một người chật vật bước lùi ra sau.
Cổ Càn Vũ!
Khi nhìn thấy đó là ai, những người xung quanh đều cảm thấy khó tin.
Mặc dù nãy giờ y luôn trông như đang phòng thủ nhưng lại khiến cho Lâm Triết Vũ hoàn toàn không thể tìm ra sơ hở để công kích.
Sao lúc này lại thua?
"Chết tiệt, thua là sao, do cái miệng qua đen của ngươi cả”, thấy Cổ Càn Vũ thua cuộc, Cổ Phần trừng mắt nhìn Mục Vỹ rồi vội vã chạy lên lôi đài.
"Càn Vũ, ngươi không sao chứ?"
Gã ta chạy tới, quan tâm hỏi han.
"Không có gì đáng ngại. Thua mất rồi!"
Cổ Càn Vũ thở hắt ra, nét mặt chán nản.
"Cổ Gàn Vũ, cuối cùng ngươi vẫn không phải đối thủ của Lâm Triết Vũ ta, nhận thua sớm tốt cho ngươi hơn", Lâm Triết Vũ ngạo nghễ nói: "Mục tiêu của ta là Cổ Thanh. Không đánh bại hắn, ta sẽ không bước vào cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai”
"Người sẽ không thành công đâu. Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Cổ Thanh mạnh đến mức độ nào!"
"Thua còn om sòm!”
Liếc mắt nhìn Cổ Càn Vũ, Lâm Triết Vũ xoay người lạnh lùng bỏ đi.
"Càn Vũ, ngươi đừng để ý. Ngươi đã đứng thứ ba rồi, trên khắp thành Nam Vân này không mấy ai mạnh bằng ngươi đâu!"
"Cổ Phần, ngươi đừng an ủi ta, Cổ Càn Vũ ta đã làm thì phải đứng nhất!"
“Càn Vũ, Doãn Nhi tỷ đã tới rồi, bên cạnh tỷ ấy còn có tên hôn phu Mục Vỹ kia. Vừa rồi chính miệng hắn đã nói ngươi nhất định sẽ thua, nếu hẳn không quở như thế thì có lẽ ngươi đã thẳng rồi, ngươi chỉ thiếu một chút nữa thôi là thẳng rồi
Hôn phu? Mục Vỹ?
Nghe thấy lời này, Cổ Càn Vũ mở miệng nuốt một viên đan dược, giọng điệu bất thiện: "Đưa ta đi xem”.
Lúc đứng dậy, sắc mặt của y đã tốt hơn nhiều
"Doãn Nhi tỷ!"
Đến gần Mục Vỹ và Tiêu Doãn Nhi, Cổ Càn Vũ đảm đuối nhìn Tiêu Doãn Nhi đến mức thiếu điều muốn tan vào trong cơ thể cô ấy, làm lơ Mục Vỹ,
"Cần Vũ, làm tốt lắm, tuy bại mà vinh!", Tiêu Doãn Nhi động viên y.
“Cảm ơn Doãn Nhỉ tỷ, lần sau ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất đế khỏi có ai đó chỉ biết ăn nói linh tỉnh bên tai tỷ"
Ăn nói linh tinh?
Mục Vỹ kinh ngạc, trong lòng thầm cười khổ.
"Càn Vũ, đừng nói như thế!”
Tiêu Doãn Nhi cau mày khiển trách: "Vị này là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục và là hôn phu của ta đấy!"
Nghe cô ấy nói vậy, Mục Vỹ lại nhíu mày.
Tiêu Doãn Nhĩ này thật là, nói một lần xem như bỏ qua, đây là lần thứ ba rồi, rõ ràng đang rước thêm hận thù về cho hắn mà.
Ánh mắt của tên nhóc này khi hướng về Tiêu Doãn Nhi tràn đầy tình yêu, nhìn là biết y thích kiểu ngự tỷ. Cô ấy nói kiểu vậy sẽ làm Cổ Càn Vũ bùng nổ cho xem.
"Hắn mà xứng!"
Nhìn Mục Vỹ, Cổ Càn Vũ nói mà không thèm nể nang ai: "Mặc dù không biết tại sao hắn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng hẳn cùng tuổi với Doãn Nhi tý mà cảnh giới còn chưa vượt qua Linh Huyệt tầng thứ năm, ta thấy đây chỉ là một kẻ rác rưới mà thôi, xứng với tỷ chỗ nào”
Thường thì ai nghe vậy cũng nổi giận.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, nhoẻn môi cười như người mà Cổ Càn Vũ đang nói đến không phải mình.
"Ơ, không ngờ còn mặt dày nữa cơ".
Cổ Phần cười hùa theo: 'Càn Vũ, ta thấy không phải mặt dày mà là mặt mỏng thì đúng hơn. Không biết nên chui vào đâu, cứng họng rồi đây mà!"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Mục Vỹ, nhưng ánh nhìn của hẳn lại đang hướng về trận đấu trên lôi đài, dáng vẻ đấy hoàn toàn không giống như đang nghe họ nói chuyện.
Dù sao Mục Vỹ đã 19 tuổi, sắp 20, thật sự chẳng có tiếng nói chung với những thanh thiếu niên 16, 17 tuổi này.
Nói thế nào hắn cũng là lão yêu quái sống thêm một kiếp, cần gì phải quan tâm đến lời nói của mấy đứa ranh chưa đủ lông đủ cánh.
"Ê! Ngươi bị điếc à?"
Cổ Phần thấy Mục Vỹ cứ im lặng thì không nhịn nổi nữa, đi tới vỗ lên vai hẳn.
Tiêu Doãn Nhi chỉ đứng xem trò hay, không hề có ý định giúp đỡ.
Một chưởng này của Cổ Phần có thể nói là đã dùng toàn bộ sức mạnh của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà mình đang có, nặng gần ba mươi tấn, có 'thể tưởng tượng được lực của một chưởng ấy sẽ thế nào khi vỗ lên vai của Mục Vỹ.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là khi cái vai này hạ xuống, họ không thấy hắn có biểu hiện gì, còn Cổ Phần thì hít một hơi, lập tức giật tay ra.
Gã ta nhìn lại, phát hiện bàn tay của mình bị cháy khét cả một mảng, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, mất cảm giác.
Đám nhóc này cười nhạo hẳn thì có thể, chứ leo lên đầu hắn ngồi rồi mà còn nhịn nữa thì hắn là thằng nhát chết!
"Cậu bạn này, bạo lực là không đúng đâu!"
Mục Vỹ phất tay, không nhẫn nhịn nữa: "Ta không có hứng thú ồn ào với cậu đâu. Hơn nữa, nói cho hai cậu biết, ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục đấy, dám động vào ta thêm lăn nữa xem!"
Cổ Càn Vũ và Cổ Phần đều sững sờ khi nghe thấy. lời hăm dọa của hắn.
Không sai, Mục Vỹ dù sao cũng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nếu làm gì hẳn, bị nhà họ Mục giết thì gia tộc của họ cũng không nói gì được.
Bởi lẽ thiếu trưởng tộc là tương lai của một gia tộc, có ý nghĩa rất quan trọng.
Nhưng ngay sau đó, Cổ Càn Vũ lại nở nụ cười đầy xảo trá.
Y không nói hai lời, nhảy lên lôi đài rồi nhìn chòng chọc vào Mục Vỹ.
"Ơ? Không phải Cổ Càn Vũ đấy sao? Sao hắn lại lên lôi đài nữa?"
"Đúng đấy, mới đó mà hẳn đã lấy sức rồi à, muốn tiếp tục khiêu chiến Lâm Triết Vũ sao?”
"Không thể nào, trong thời gian ngắn thế này thì hồi sức được bao nhiêu, chắc chắn là do chuyện khác rồi."
Thấy y nhảy lên lôi đài, đám đông xì xào bàn tán.