Mục Thần

Chương 125: Lò luyện ba chân



"Chết tiệt, tên khốn này!”

Giờ đây, người áo xanh cực kỳ sợ Mục Vỹ.

Rõ ràng chỉ có cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mà lại có thể bùng nổ sức mạnh cường hãn đến như vậy. Rốt cuộc kẻ này là ai?

“Lớn tiếng như thế làm gì? Chết đến nơi còn chưa chịu yên à?"

Mục Vỹ nhíu mày, kiếm Thanh Khuyết vững vàng trong tay.

"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh gọn!"

Nhấc tay, kiếm Thanh Khuyết sắp chém xuống.

"Khoan, khoan!"

Bị cắt mười ngón tay, người áo xanh vội quỷ xuống, thê lương thét lên: "Đừng giết ta, đừng giết ta! "Ta có bảo vật mà chủ nhân sơn động này để lại!"

"Bảo vật?"

"Đúng vậy!”

Thấy Mục Vỹ động lòng, người áo xanh ra sức thuyết phục: "Ta vô tình phát hiện ra sơn động này mới dừng chân ở đây, còn tung tin trong thành Bắc Vân để dẫn dụ người khác tới cho mình luyện chế huyết thi, nhưng trong này đúng là có một bảo vật!”

"Bảo vật gì?"

"Một cái lò luyện!"

Nói xong, y run rẩy dùng đôi bàn tay mất hết ngón để lấy một mặt dây chuyền ra khỏi ngực.

Mục Vỹ nhấc trường kiếm để lấy mặt dây chuyền. Nhìn kỹ, hắn thấy bên dưới quả thật có một cái lò luyện nhỏ.

Có điều cái lò này nhỏ ơi là nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng cầm trong tay lại nặng mấy lạng.

"Ngươi lấy được nó từ đâu?”

"Ta lấy được từ cái xác này, cũng ở trong hang động. Nó nhỏ bé nhưng lại được chạm trổ rất tỉnh xảo, mà rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào thì ta không biết!"

“Đương nhiên ngươi không biết rồi!', Mục Vỹ nở nụ cười xấu xa: "Vì ngươi có phải thầy luyện đan đâu!"

Dứt lời, bất chợt một tiếng "phịch” vang lên, lò luyện nhỏ trong tay hắn được phóng to.

"Đây là..."

Lò luyện vốn nhỏ bé đột ngột tăng kích thước, cao ngang một người bình thường.

Lò luyện có ba chân, hình tròn, toàn thân khắc đầy đường vân màu xanh cổ xưa, giữa những đường vân dường như còn hơi lấp lánh.

Nhìn thấy lò luyện ba chân màu xanh này, người áo xanh ngẩn ngơ, khuôn mặt hiện lên sự hối hận.

"Ngươi khỏi phải hối hận làm gì, cái lò ba chân này có cho ngươi cũng không làm được gì đâu, chỉ có thầy luyện đan mới biết cách sử dụng nó thôi!

Vừa nói, Mục Vỹ vừa tiến lên cẩn thận quan sát.

"Ha ha, cái lò luyện này là bảo bối duy nhất, ta đã cho ngươi, giờ ta đi được rồi chứ?"

"Nghĩ hay quá, trong động Phong Lĩnh này chắc. chắn có cỏ Phong Linh. Ta hỏi ngươi, chúng đâu rồi?"

"Thì..."

"Nói!"

Người áo xanh run rẩy khai ra: "Hơn một nửa cỏ Phong Linh đã bị ta luyện chế thành huyết thi rồi, cơ mà loại thảo dược mà còn tác dụng khác nên ta có chừa lại một cây!"

"Một cây?"

Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy đó, Mục Vỹ chỉ thiếu điều vung kiếm chém chết v.

"Thôi được, bây giờ nói cho ta biết mục đích của ngươi khi đến thành Bắc Vân là gì?", lấy cây cỏ Phong Linh duy nhất còn sót lại từ người áo xanh, hẳn hỏi.

"Ta là..."

"Vèo... Phập!"

Y vừa định mở miệng kể ra thì chợt một tiếng kêu xe gió truyền đến. Ngay sau đó, người áo xanh bị đâm xuyên cổ, máu tươi bản hết vào người Mục Vỹ.

"Sột soạt!"

Trong chớp mắt lại có hai thứ bản ra từ trong sơn động, phóng qua người hắn.

Nhìn thấy hai bóng dáng ấy, Mục Vỹ đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích được.

Sức mạnh của hai thứ vừa rồi lớn đến mức làm hắn không hít thở nổi, kể cả nghĩa phụ Mục Lâm Thần của hẳn cũng không thể gây ra áp lực to lớn đến thế.

“Hỏng rồi!”

Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vỹ lao nhanh ra ngoài như tên bắn, lại sực nhớ ra Mặc Dương vẫn còn ở bên ngoài.

Cất lò luyện ba chân đi, Mục Vỹ lách người rời khỏi sơn động.

Thế nhưng, sau khi hẳn đi, người áo xanh đã bị đâm thủng cổ đần đần cử động, một người chui ra khỏi thân xác y như rắn lột da.

Người này có làn da trắng nõn, toàn thân không mảnh vải như một đứa trẻ sơ sinh.

"Khà khả, Lữ Sán, lần này ngươi bị chơi một vố thê thảm rồi!"

Nam tử trắng trẻo kia mới vừa đứng dậy thì một giọng cười đây quái gở vang lên

"Phi Sất, nếu ngươi là ta thì cũng thế này thôi, bớt nói mát đi. Hóa thân bị hủy thì ta dùng mấy năm tu luyện trở lại là được, lò luyện ba chân kia mới quan trọng. Đó là một món bảo bối, giao cho đặc sứ đại nhân thì sẽ lập được công lớn!"

"Khả khả! Lữ Sán ơi là Lữ Sán, tuy ngươi và ta đều là hộ pháp của tông môn nhưng chỉ số thông minh lại không bằng nhau chút nào!"

"Ngươi..."

"Tên nhóc kia chỉ có cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác nhưng vừa nhạy bén vừa có kiếm thuật cao siêu, ngươi nghĩ rằng cậu ta sợ ta nên mới bỏ chạy à? Do lo lằng ta xuất hiện rồi gây bất lợi cho tên ngoài kia nên mới vội vàng bỏ đi đất

"Hả?"

Lữ Sán giật mình. Một người đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai như Phi Sất mà vẫn không phải đối thủ của tên đó ư?

Làm sao có thể!

"Ngươi khỏi cần đoán, chúng ta chỉ vâng mệnh đến điều tra động Phong Lĩnh này thôi, kế hoạch của đặc sứ đại nhân không phải chỉ gói gọn tại nơi này thôi đâu. Phải trở về báo cáo thôi!"

"Phi Sất, ngươi có biết đặc sứ đại nhân muốn làm gì không?"

"Làm gì?", Phi Sất nhếch mép: "Mười nghìn năm trước, Lục Ảnh Huyết Điện chúng ta nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục, hiện nay lại chỉ còn là Lục Ảnh Huyết Tông, trốn chui trốn nhủi. Đặc sứ đại nhân đang chuẩn bị tiến hành một chiến lược lớn để nuốt chửng toàn bộ đế quốc Nam Vân, bắt đầu từ thành Bắc Vân, từ từ thực hiện kế hoạch, cuối cùng là chiếm đoạt toàn bộ đại lục!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv