—
Hôm nay Lâm Hàm không tới, gia đình Giản Ninh có việc nên gần đây cũng không ở trong nước, Lục Xa và Hạ Húc Đông hai đại nam nhân không có việc gì làm, kéo nhau đến quán bar uống rượu nói chuyện phiếm. Chờ Lục Xa gọi điện xong, Hạ Húc Đông ở bên cạnh lắc đầu cười hỏi, “Cậu chuẩn bị kinh hỉ gì đấy? Thần thần bí bí thế…”
Lục Xa hắc hắc cười, ghé vào tai Hạ Húc Đông nói thầm.
Hạ Húc Đông nghe xong, nhấc một chén rượu trên bàn, cau mày nói, “Được rồi, cậu cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, sao lại thêm phiền được a, tôi đây lại không phải vì cậu ta!” Lục Xa bất mãn đề cao âm lượng.
Hạ Húc Đông bắt đắc dĩ cười, Lục Xa là không thấy tận mắt Dịch Thiên vì Mục Nhiên mà điên thành dạng gì, cho nên mới có thể nghĩ ra trò này. Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn thời gian trôi qua lâu như vậy Dịch Thiên vẫn không hề chạm vào người khác, đã đủ để biết hắn đối với cậu có thái độ gì. Có điều Lục Xa nếu tiểu tử nhà ngươi đủ đức hạnh thì lần này hãy cầu Dịch Thiên sẽ không tới, nếu tới thì không đếm nổi phiền toái sẽ như thế nào đâu! Hạ Húc Đông không khuyên nữa, ngược lại đổi chủ đề hàn huyên những vấn đề khác.
Có tiếng cửa mở ra, Hạ Húc Đông quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Dịch Thiên, sửng sốt không biết nên nói gì.
Hắn so với trước kia gầy đi rất nhiều, ngũ quan càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn mang theo hương vị khắc nghiệt, cả người không còn toát lên vẻ táo bạo không kiên nhẫn mà trở nên trầm ổn. Dịch Thiên hiện tại rất ít khi tụ tập với bọn họ, ngay cả Hạ Húc Đông cũng thật lâu chưa nhìn thấy hắn, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút kinh hãi.
Lục Xa cũng nhìn ra Dịch Thiên không giống như xưa, nhưng y không suy nghĩ nhiều, ồn ào mắng nhiếc hắn suốt ngày làm việc bạt mạng.
Dịch Thiên cười cười không giải thích nhiều, ngồi xuống tự phạt một chén rượu.
Hạ Húc Đông biết Dịch Thiên có bệnh dạ dày, lần trước nghe Tô Văn Dương nói qua hình như ngày càng nghiêm trọng hơn, nhíu mày nhìn hắn, “Được rồi cậu không cần uống, hôm nay không phải gọi cậu đến để uống rượu, ngồi tâm sự là được.”
Lục Xa bên cạnh tiếp lời, “Phải không người anh em, tôi nói cậu đấy, sao lại gầy thành cái dạng này, Dịch gia sắp suy thoái rồi huh?” Lục Xa là người theo trường phái hưởng lạc, tuyệt không lí giải được Dịch Thiên bổ nhào vào công tác điên cuồng là xảy ra chuyện gì.
Dịch Thiên cũng không đáp lại lời Lục Xa, quay đầu nhìn y một cái, bình tĩnh hỏi, “Anh trai cậu gần đây không tìm cậu hả?”
Lục Xa mặc dù là cái bao cỏ nhị thiếu gia, nhưng đến hiện tại vẫn chưa gây chuyện lớn gì cho Lục gia là phải kể đến công lao của ông anh trai toàn năng trên đầu, quản y so với cha còn nghiêm hơn. Lục Xa không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi anh trai, giống như chuột sợ mèo, chỉ cần nghe thấy hai chữ “Anh trai” cả người đã run lên.
“Còn nói nữa tôi mặc kệ cậu, có chuyện cũng đừng nhờ đến tôi.” Lục Xa đau đầu đốp chát, sau đó không đợi Dịch Thiên trả lời đã gọi nhân viên ở ngoài cửa, “Đem thêm rượu đến đây.”
Người nọ lên tiếng đáp ứng rời đi, ba người bọn họ câu được câu không trò chuyện.
Có người bưng khay rượu tiến vào, Dịch Thiên vốn đang định hỏi Hạ Húc Đông tình hình của Từ Nhiễm thế nào, khóe mắt vô thức quét qua người nọ một cái, chấn động mãnh liệt đứng lên túm lấy tay người nọ. Người nọ bị dọa sợ buông tay, chai rượu xa xỉ cứ như vậy rơi trên mặt đất, “Xoảng” một tiếng vỡ vụn.
Người nọ sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu xin lỗi, thanh âm hoảng sợ phát run.
Dịch Thiên kéo người nọ lên, miệng hơi giật giật, hai chữ Mục Nhiên chực chờ ở cổ họng. Người nọ ngẩng đầu lên nhìn Dịch Thiên, luống cuống nói, “Xin lỗi, xin lỗi ngài…”
Lục Xa hưng phấn xoay người nhìn Hạ Húc Đông, vỗ vai đắc ý hỏi, “Giống không giống không?! Tôi đã nói là giống mà!”
Hạ Húc Đông nhíu chặt mi. Nếu thật không cẩn thận nhìn thì ngay cả y cũng suýt nhận nhầm. Người này không chỉ có vẻ ngoài và khí chất giống Mục Nhiên đến năm, sáu phần, mà ngay cả điệu bộ luống cuống quẫn bách kia cơ hồ giống như đúc.
Không thấy ai phản ứng Lục Xa cũng không quan tâm, tự biên tự diễn nói, “Ôi chao mấy người có biết hôm tôi nhìn thấy cậu ta ở quán bar cũng ngạc nhiên không kém không…” Lục Xa tuy biết chuyện Dịch Thiên vì Mục Nhiên mà đối kháng với người nhà, nhưng dù thế nào, nếu muốn nói Dịch Thiên yêu Mục Nhiên Lục Xa căn bản không hề tin, trong lòng y cũng không có khái niệm này.
Y cảm thấy Dịch Thiên làm như vậy thứ nhất là vì vụ tai nạn kia Mục Nhiên đã đánh cược mệnh để cứu hắn, đích thật là khiến người ta cảm động nha. Thứ hai, việc này cũng giống như ăn cơm, một người mỗi ngày đều ăn thịt cá đương nhiên cũng có khi muốn đổi khẩu vị sang cải trắng thanh đạm. Lục Xa cảm thấy Mục Nhiên trong lòng Dịch Thiên chính là “củ cải” kia, hiện tại Mục Nhiên không còn, lại tìm cho hắn “củ cải” khác là được rồi.
Ngẫm đi ngẫm lại, Lục Xa thấy mình quả là thông minh đến mức người khác phải ghen tị, đương nhiên cũng là nhờ thêm vận khí tốt, tình cờ tìm được người như vậy ở nơi này.
Kể từ khi người nọ ngẩng đầu lên Dịch Thiên cũng đã buông tay.
Không phải Mục Nhiên, cậu ta không phải Mục Nhiên.
Có điều tuy trong lòng biết rõ điều đó, hắn vẫn vô pháp bắt mình rời đi tầm mắt, không tự chủ được là tham lam nhìn người nọ nhiều hơn.
Người nọ bị Dịch Thiên nhìn đến mất tự nhiên, đang muốn nói chuyện đã bị Lục Xa kéo ngồi xuống, “Không có việc gì không có việc gì, việc này không trách cậu. Đến đến đến! Ngồi xuống uống một chén!”
Người nọ nắm chặt tay, mặt đỏ lên lắp bắp nói, “Không không… Tôi chỉ là người tiếp thị… không phải bồi rượu…”
Lục Xa vắt chéo chân cười rộ lên, cảm thấy người này tuy giống Mục Nhiên nhưng thú vị hơn nhiều, “Chúng tôi không làm gì, uống hai chén là được…”
Hạ Húc Đông liếc Lục Xa một cái, an ủi người nọ, “Không có việc gì, cậu ra ngoài đi…” Còn chưa nói xong, Dịch Thiên đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy người nọ, sau đó không nói với Lục Xa và Hạ Húc Đông câu nào mà trực tiếp dẫn người ra ngoài.
Lục Xa nhìn bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa, quay sang cợt nhả với Hạ Húc Đông, “Xem đi tôi đã bảo rồi, cậu ta là không gặp được người phù hợp, giờ gặp rồi nhìn xem cấp bách thế nào…” Nói xong tự tưởng tượng ra vài hình ảnh bất lương, miệng chậc chậc hai tiếng.
Hạ Húc Đông nhăn mày, y không tin Dịch Thiên sẽ thực sự đem người kia đi làm mấy chuyện đó, cậu ta không phải Mục Nhiên, Dịch Thiên phải là người biết rõ nhất.
Y lo lắng chính là tình trạng của Dịch Thiên, Hạ Húc Đông cảm thấy dường như hắn đã gần tới cực hạn rồi.
Người nọ bị Dịch Thiên kéo lôi ra khỏi quán bar, trên đường cầu cứu cũng không ai để ý tới, mãi cho đến khi bị ném vào xe cậu đã sợ đến trắng bệch. Cậu đã từng gặp qua khách nhân động tay động chân với nhân viên nhưng hầu hết đều là mấy lão già trung niên đáng khinh, diện mạo xuất chúng như Dịch Thiên dù thích nam nhân cũng sẽ tự mang người đến hoặc là hai bên tình nguyện, sẽ không làm mấy thủ đoạn hạ lưu này. Huống hồ đơn thuần nhìn cách ăn mặc của Dịch Thiên cậu cũng biết hắn không phải người thường.
Cậu dùng sức dán vào cửa xe, trắng mặt hỏi, “Anh muốn làm gì…”
Dịch Thiên không đáp lời, khởi động xe, trên mặt cũng không rõ biểu tình. Trên đường gặp đèn đỏ dừng lại, Dịch Thiên đột nhiên quay đầu hỏi, “Cậu biết nấu cơm không?”
Người nọ đang lên kế hoạch nếu thật sự bị đùa giỡn thì phải phản kháng thế nào, não xẹt qua vài câu “Sống không bằng chết” “Đồng quy vu tận” tính toán đầy oán hận, thình lình bị Dịch Thiên hỏi như vậy, ngây người chớp mắt, a một tiếng, sau đó mờ mịt gật đầu.
Dịch Thiên không đem người đến biệt thự hắn ở cùng Mục Nhiên mà đi tới nhà trọ gần công ty. Phòng ở tầng cao nhất, tầm nhìn và trang hoàng vô cùng đẹp, có điều lại quá mức sạch sẽ chỉnh tề, thoạt nhìn không có nhân khí.
Người nọ vào cửa, vẫn không biết đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì thì Dịch Thiên chỉ thị vào bếp. Trong tủ lạnh ngược lại nguyên liệu nấu ăn nào cũng có, cậu do dự quay đầu nhìn Dịch Thiên, “Phải làm những món gì?”
Dịch Thiên đứng ở cửa phòng bếp mệt mỏi đáp, “Tùy cậu.”
Người nọ a một tiếng, lấy vài quả trứng gà, lại chọn một chút rau dưa thịt, bắt đầu cắt thái nấu cơm. Vóc dáng cậu với Mục Nhiên không sai biệt lắm, nhìn từ phía sau lưng cơ hồ có thể tự lừa dối mình. Dịch Thiên tựa vào cửa nhìn bóng lưng người nọ, mặt vô biểu tình, chỉ có ánh mắt chuyên chú nhìn theo từng động tác của cậu.
Trong thoáng chốc thời gian như quay ngược lại, khi đó Mục Nhiên còn ở bên cạnh hắn, toàn tâm toàn ý mà thích hắn, còn có vô điều kiện bao dung hắn, thậm chí vì nhường nhịn hắn mà tự thương tổn chính mình.
Nhưng dường như cậu không biết nên ở chung với hắn như thế nào, mỗi lần chỉ biết hỏi đi hỏi lại “Anh có đói bụng không?” “Dạ dày anh đau nhiều không?” “Anh có uống thuốc đúng giờ không?” Dịch Thiên nghĩ tới những khí đó cậu đều khẩn trương thấp thỏm, có khi còn cà lăm nói lắp, khóe miệng bất giác câu lên một nụ cười.
“Cậu có biết Mục Nhiên không?” Dịch Thiên đột nhiên hỏi, đại khái là vẫn còn chìm trong kí ức, thanh âm của hắn nhẹ bẫng, phi thường ôn nhu.
Người nọ đang xào rau dừng lại, liếc nhìn hắn một cái, có chút quẫn bách nói, “Không… Không biết…”
Dịch Thiên giống như không để ý, cũng không giải thích nhiều, chỉ chậm rãi thu hồi khóe miệng ý cười, khàn khàn nói,
“Tôi rất nhớ cậu ấy.”
Rõ ràng cái gì cũng không biết, cũng không phải lời nói phiến tình tê tâm phế liệt, người nói ra câu đó lại càng phi thường bình tĩnh… Nhưng không biết vì cái gì cậu lại cảm thấy,
Người trước mắt,
Giống như đã thống khổ đến mức không chống đỡ nổi nữa rồi…