Tối hôm qua Đường Dữu ngủ rất ngon, tinh thần tràn đầy bước vào lớp học, trên tay cô cầm một ly sữa đậu nành.
“Chào buổi sáng Chi Chi!” Đường Dữu cùng Trình Chi chào hỏi, sau đó đem ly sữa đậu mà cô mua cho Trình Chi đặt lên trên bàn, “Chỗ này bán sữa đậu nành rất ngon, cậu nếm thử đi.”
“Đường Dữu, không có phần của mình ư?” Lăng Tòng Nam vốn đang nằm dài trên bàn, nghe thấy Đường Dữu đưa sữa đậu nành cho Trình Chi liền ngẩng đầu lên.
“Cậu cũng muốn hả? Tự mình đi mua.”
Đường Dữu nhìn Trình Chi với vẻ mặt chờ mong.
Trình Chi đem ống hút đâm vào ly sữa, sợ nóng nên chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sữa đậu nành vẫn còn ấm, quả thật rất ngon.
“Sữa ngon lắm, cảm ơn cậu nhiều nha.” Khuôn mặt của Trình Chi khi nở nụ cười tắn trông thật đáng yêu.
“Chi Chi, cậu đáng yêu quá đi mất.” Đường Dữu vừa nói vừa sờ sờ đầu cô nàng, “Nếu mình mà là con trai thì chắc chắn sẽ phải lòng cậu.”
“Đúng rồi, cậu đã có bạn trai hay người mình thích chưa? Học sinh ngoan như cậu chắc khó theo đuổi lắm nhỉ?”
“Mình không có bạn trai,” Trình Chi buông ly sữa đậu nành trong tay, “Cũng… cũng không có thích ai cả.”
“Chẳng lẽ không có một nam sinh nào khiến cậu nảy sinh một cảm giác lạ trong lòng sao?” Đường Dữu tiếp tục truy hỏi cô nàng.
“Cảm giác lạ ư? Ừm…… hình như là có.”
Kỳ thật ở ngày đầu tiên khai giảng, lúc Trình Chi đã bị hơi thở ấm áp như ánh mặt trời trên người của Lăng Tòng Nam thổi qua cổ cô hấp dẫn, nhưng cô nàng thật sự quá nhát gan, tới nay vẫn chưa nói chuyện với Lăng Tòng Nam được bao nhiêu câu.
“Ai vậy ai vậy?”
“Ừm, cậu đừng hỏi nữa mà.”
Đường Dữu còn đang muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên có một bức thư màu lam rơi xuống mặt đất.
Đường Dữu khom người nhặt lên, bên ngoài bức thư viết một hàng chữ:
Gửi Đường Dữ lớp 12a1.
Góc phải bên dưới viết bốn chữ đặc biệt bắt mắt: “Đường Dữu thân ái”.
Đường Dữu nghi hoặc mà mở ra, cô nhìn lướt qua một lượt liền xác định đây là thư tình.
Đường Dữu vừa định hỏi Trình Chi chuyện gì xảy ra, thì toàn bộ những bức thư tình trong hộc bàn liền rơi hết trên mặt đất, thời điểm Đường Dữu học lớp mười cũng nhận được rất nhiều thư tình, nhưng cô không ngờ được là lên mười hai mà vẫn còn có thể nhận được nhiều thư thế này, tránh không khỏi cho rằng đây là một trò đùa dai của kẻ nào đó.
Lăng Tòng Nam cũng bị việc này làm cho kinh ngạc.
“Không phải chứ, này quả bưởi, mị lực của cậu thật đúng là không nhỏ tí nào.” Lăng Tòng Nam nhìn những bức thư trên mặt đất, đây là lần đầu tiên cậu gặp được người nhận được nhiều thư tình như này.
Trình Chi nhìn những bức thư trên mặt đất, sau đó hướng về phía Đường Dữu giải thích: “Quả bưởi, sáng hôm nay có rất nhiều nam sinh đứng ở cửa lớp chúng ta, người nào cũng cầm theo một bức thư trên tay, nói muốn nhờ tụi mình để lên bàn của cậu hộ, tụi mình không suy nghĩ nhiều nên đã đồng ý giúp, cũng không biết đây là thư tình.”
Đường Dữu nhặt một bức rồi một bức thư tình trên mặt đất để lên trên bàn của mình.
“Đường Dữu, nếu không cậu đem ném hết đi, dù sao cậu cũng đâu có thích bọn họ.” Lăng Tòng Nam thuận miệng nói.
“Sao có thể làm như vậy được, đây đều là tâm ý của người khác mà, dù như nào cũng không thể ném đi.”
“Vậy cậu muốn xử lý chúng thế nào?” Trình Chi yếu ớt nói.
“Ừm…… Nếu không mình đem những bức thư này trả lại cho người đã gửi nó.”
“Biện pháp này được đấy, đem thư tình chưa đọc trả lại cũng coi như là biểu lộ cho câu trả lời, như vậy sẽ không làm cho cậu phải cảm thấy khó xử.” Trình Chi chắp tay trước ngực tỏ vẻ tán đồng.
Đường Dữu đột nhiên nhìn thấy Bùi Viễn đi vào từ cửa sau, sắc mặt trông rất xấu.
“Ôi, anh Bùi làm sao vậy?” Đường Dữu khiêu khích hỏi anh.
“Ai cần em lo.” Bùi Viễn hữu khí vô lực mà nói ra những lời này.
Lăng Tòng Nam cảm thấy cả người của anh hình như khá mệt mỏi, nên bèn dò hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Viễn: “Chơi với khỉ.”
“Phốc -” Đường Dữu nghe thấy câu trả lời thì không nhịn được cười ra tiếng.
“Bùi đại thiếu gia nhàn hạ thật đấy, còn có thời gian để cùng khỉ chơi đùa? Nhớ cẩn thận không thôi bị cào đấy nhé.”
“Đó không phải là khỉ bình thường, mà là một con khỉ biết kabedon.”
(Kabedon (壁ドン? Kabe nghĩa là “Tường”, don là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào.[1] Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng “don”, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.)
“Sao sao, nhà anh Bùi nuôi khỉ hả? Còn là loại biết kabedon luôn ư?” Đôi mắt Lăng Tòng Nam trợn to, không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được.
“Đúng vậy.” Đôi mắt Bùi Viễn mệt đến mức sắp nhắm hết lại.
Vẫn chưa đến giờ vào học, Bùi Viễn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
“Đợi lát nữa vào tiết nhớ kêu mình.” Bùi Viễn nói xong liền ngủ.
Đường Dữu thấy thế liền dùng khẩu hình nói với Lăng Tòng Nam: “Đừng gọi anh ấy.”
Lăng Tòng Nam không nói gì, giơ tay làm ký hiệu ok.
Tiết đầu tiên sẽ học môn toán, Tiết Nhược Mộc có tiếng rất nghiêm khắc, thầy Tiết vừa mới chuẩn bị dạy liền phát hiện Bùi Viễn đang ghé vào trên bàn nằm ngủ.
“Bùi Viễn! Môn này của tôi nhàm chán lắm sao?” Hai hàng lông mày của thầy Tiết dính lại với nhau, gắt gao mà nhìn chằm chằm về phía chỗ ngồi Bùi Viễn, “Tuy rằng thành tích của em rất tốt nhưng cũng không thể không xem ai ra gì mà ngủ trong giờ học!”
Lăng Tòng Nam thấy không ổn, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bùi Viễn, Bùi Viễn như bị ma xui quỷ khiến đứng lên: “Thưa thầy, tối hôm qua em nghỉ ngơi không tốt.”
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, em cũng đã ngủ trong giờ học rồi.” Thầy Tiết không muốn buông tha cho Bùi Viễn, “Đi ra ngoài đứng.”
“Vâng, thưa thầy.”
Lúc chuẩn bị đi, Bùi Viễn bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý xin lỗi của Lăng Tòng Nam.
“Những bạn học còn lại, chúng ta tiếp tục.” Thầy Tiết đã dạy qua rất nhiều học sinh, bắt gặp không ít tình huống ngủ trong giờ học, nhưng đây lần đầu tiên thấy một học sinh có thành tích đứng nhất ngủ trong tiết của ông.
*
“Reng”
Chuông tan học vang lên, Bùi Viễn đút hai tay trong túi đi vào lớp, tuy rằng vẫn còn khó chịu, nhưng vẻ buồn ngủ trong mắt đã tan.
“Anh Bùi, thật ngại quá, lúc nãy mình quên kêu cậu dậy.” Lăng Tòng Nam cũng không nghĩ sẽ khai chủ mưu Đường Dữu ra.
“Là cậu quên kêu mình hay con khỉ nào đó xúi cậu đừng kêu?” Giọng nói Bùi Viễn không lớn vừa đủ để Đường Dữu nghe được, ngữ khí của anh làm cho Đường Dữu cảm thấy dường như sắp có một cơn bão ập đến.
“Con khỉ?”
Lăng Tòng Nam kết hợp với lời của Bùi Viễn lúc sáng nói kia chỉ “Kabedon” hắn con khỉ, liền tỉnh ngộ.
“Oa ~ Đường Dữu còn biết kabedon nha ~”
Bùi Viễn còn chưa nói con khỉ kia là ai, vì Lăng Tòng Nam không giữ mồm giữ miệng mà đã nói toẹt ra.
“Lăng Tòng Nam! Cậu đúng là đồ ngốc.” Đường Dữu tức muốn hộc máu, nhưng không thể làm gì hai người họ được.
“Nói trước nhé, anh chưa từng nói con khỉ đó là ai,” Bùi Viễn dán môi trên và dưới của mình lại với nhau, hình thành một nụ cười mỉm, “Nhưng mà theo lời Lăng Tòng Nam nói thì em đã kêu cậu ấy đừng gọi anh thức, đúng không Đường Khỉ?”
“Chuyện đó…… em nói mình không có cố ý, anh tin không?” Đường Dữu ngượng ngùng mà cười một chút.
“Em cảm thấy thế nào?” Bùi Viễn nhướng mi
“Bùi đại hiệp xin tha mạng, vừa rồi chỉ là đùa một tí thôi.” Đường Dữu chắp tay trước ngực.
“Thôi bỏ đi, em từ nhỏ đã quen bắt nạt anh rồi.”
Đường Dữu nhún vai tỏ vẻ đồng ý.
*
Đường Dữu cùng Trình Chi đều ăn trưa ở nhà ăn, tuy rằng đa số học sinh ở Nhất Trung đều được tuyển vào bằng thành tích, nhưng vẫn có những học sinh rất quậy phá, được học ở Nhất Trung là do gia đình có bối cảnh.
Đường Dữu lấy xong đồ ăn trước Trình Chi.
“Mình qua bên kia đợi cậu nha Chi Chi.” Đường Dữu chỉ chỉ vị trí gần cửa sổ.
“Được.”
“Nhường một chút, nhường một chút, đại ca của chúng tôi muốn đến lấy cơm.” Giọng nói cà lơ phất phơ của một nam sinh phát ra.
Đường Dữu dựa theo hướng âm phát ra mà nhìn theo, thì ra là nhóm những nam sinh rất thích quậy phá, cầm đầu chính là một nam sinh để tóc rất ngắn, bốn năm người đang vay quanh hắn ta, quần áo của mấy người bọn họ gộp lại cũng không thể phối ra một bộ đồng phục hoàn chỉnh theo quy định, nhưng lại có thể nhìn ra rất nhiều hãng hiệu thời trang nổi tiếng.
Nhóm người muốn chiếm chỗ ở hàng của Trình Chi đang đứng, Trình Chi vừa muốn múc cơm đã bị này nhóm người đẩy ra phía sau, cô nàng thật sự quá nhỏ nhắn, bị bọn họ đẩy một cái liền muốn ngã xuống.
“Không nhìn thấy anh Mạnh của bọn tôi muốn lấy cơm sao? Thức thời thì đi ra phía sau xếp hàng đi.”
“Nhưng rõ ràng là chúng tôi trước tới, vì sao phải nhường cho mấy người?” Trình Chi tuy rằng nhìn ra bọn họ không phải là dạng người tốt lành gì, nhưng ít nhiều cũng phải biết điều một chút.
“Vì sao phải nhường cho bọn tôi đấy à?” Tên cầm đầu giả vờ như thực khiếp sợ mà lặp lại những lời này, những nam sinh đứng cạnh hắn cười điên cuồng, “Bởi vì bọn tôi có thể cho các cậu trong vòng một tuần tới không cần đến trường, mà phải nằm im một chỗ trên giường.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh Mạnh của chúng ta là ai chứ, từ cấp hai đã là một đại ca nổi tiếng rồi.” Một cái nam sinh tiếp lời.
“Bạn học, cậu đừng cãi nữa, bằng không sau này sẽ bị bọn họ bắt nạt đấy.”Nữ sinh đứng ở sau lưng Trình Chi nhẹ giọng nhắc nhở cô nàng.
“Vừa rồi không nhìn kỹ, hiện lại mới thấy cậu rất xinh đẹp đấy, muốn chơi cùng với anh không?” Tên cầm đầu gọi là “anh Mạnh” kia nở nụ cười nhưng lại làm người ta ghê tởm.
“Này, mấy người làm gì đây.”
Trình Chi nhìn về phía phát ra giọng ra, là Lăng Tòng Nam, cậu đang đi về hướng của cô nàng.
“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là một tên tiểu bạch kiểm.” Anh Mạnh đút tay trong túi, cằm hơi hơi nâng lên, “Bạn học, đây là bạn trai của cậu sao? Thoạt nhìn yếu đuối mong manh ——”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Lăng Tòng Nam cho một quyền té ngã xuống đất.
“Mày ——”
Lăng Tòng Nam lại đánh cú lên mặt hắn ta.
“Tao làm sao, nói nghe thử xem.” Lăng Tòng Nam kéo cổ áo hắn, nhìn bộ đồ đang mặc trên người hắn một lượt, “Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi rất thích nhãn hiệu này, nhưng khi mặc nó trên người của cậu lại làm cho nó trở nên xấu xí thật đấy.”
“Tay nào của mày vừa mới đẩy cô ấy?” Lăng Tòng Nam đem hắn từ trên mặt đất lôi dậy.
Cô gái mà cậu nhắc tới chính là Trình Chi.
“Cmn, mày biết tao là ai không? Tao chính là Mạnh Dịch đấy!” Mạnh Dịch nghĩ rằng người trước mắt sau khi nghe được tên của hắn sẽ lập tức buông tay, nhưng hắn không ngờ suy nghĩ của đã sai.
“Tao biết chứ, mày là cái đứa thiếu 3000 tệ của một người anh em tao, nói như vậy lên, ta đánh ngươi cũng coi như là giúp ta huynh đệ thúc giục nợ.”
Sắc mặt của Mạnh Dịch cứng lại trong nháy mắt.
Hắn tìm Nhan Tri Hành mượn tiền, người này không phải là nhân vật dễ chọc vào, nếu là anh em tốt của Hành ca, như vậy thì Lăng Tòng Nam cũng không phải là người dễ chọc vào.
“Đại ca, đại ca, tha cho tôi.” Mạnh Dịch bại trận xin tha, “Tôi không biết cậu là bạn bè của anh Hành, xin cậu giơ cao đánh khẽ thả tôi đi.”
Lăng Tòng Nam làm lơ hắn, quay đầu dò hỏi Trình Chi: “Cậu không sao chứ?”
Trình Chi cả người có chút run rẩy trả lời: “Mình không, không có việc gì.”
Nghe được Trình Chi trả lời không có việc gì, Lăng Tòng Nam lúc này mới buông ra tay.
Ánh mắt cậu sắc bén quét qua đám người này, nhớ kỹ mặt bọn họ.
“Còn không mau cút đi.”
Mạnh Dịch mang theo đám anh em của hắn chân trái đá chân phải cùng nhau chạy khỏi.
Trình Chi từ nhỏ đã là học sinh giỏi, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, hôm nay là lần đầu tiên tự trải qua sự việc thế này nên bị doạ cho không ít, hơn nữa còn nhìn thấy dáng vẻ khác xa so với thường ngày của Lăng Tòng Nam càng cho sốc hơn, cả người cứng đờ đứng một chỗ.
“Không bị dọa chứ?” Ánh mắt của Lăng Tòng Nam trở nên dịu dàng, nhẹ giọng hỏi cô, “Bộ dạng của mình vừa rồi có phải đã dọa đến cậu không?”
“Không có.” Trình Chi da mặt cứng nhắc mà nói ra này hai chữ, kỳ thật trong lòng cô nàng đã sợ hãi đến mức không biết làm sao.
“Thật là ngại quá, mình không nhịn được khi thấy bọn họ khi dễ cậu.”
Trình Chi biết cậu có ý tốt.
“Mình biết, cảm ơn cậu nha.”
“Mình giúp cậu lấy cơm, cậu đến ngồi với Đường Dữu ở bên kia đi.” Lăng Tòng Nam không chờ cô nàng đáp lời đã cầm lấy khay cơm trên tay cô.
Trình Chi đành phải đi đến chỗ của Đường Dữu đang ngồi.
Cùng lúc đó Đường Dữu vừa lúc xem xong trận đấu khôi hài này thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc phát ra cạnh tai cô.
“Tiểu Dữu, xem xong chưa?”
“Bùi Viễn, anh đừng có lúc nào cũng đi dọa người khác được không?” Đường Dữu tặng cho anh một ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
“Là em xem quá chuyên chú, không nhận ra anh đã sớm đến cạnh em.”
“Không ngờ tới tiểu tử Lăng Tòng Nam này thâm tàng bất lộ nha, thì ra là một đại ca thứ thiệt.” Đường Dữu có chút khiếp sợ.
Bùi Viễn nhìn chằm chằm nàng cô.
“Em không biết ư? Trước kia còn ở trường cũ, Lăng Tòng Nam nổi tiếng là một học sinh hư hỏng, nhưng chỉ bày ra bộ dạng hư hỏng đối với những tên như vừa rồi thôi, cậu ấy thường xuyên cùng bọn họ đánh nhau.”
“Nhưng ngày thường em luôn cảm thấy cậu ấy như một mặt trời nhỏ, không nghĩ tới lúc đánh nhau lại mạnh bạo như vậy.”
“Còn rất nhiều chuyện mà em không biết.” Bùi Viễn vừa nói, tay vừa cầm lấy đôi đũa của Đường Dữu, gắp một mảnh thịt bỏ vào trong miệng.