... Phong Tĩnh ngồi nói điện thoại với một người, bên kia đầu dây cất tiếng rõ ràng:
- Việc anh giao cho tôi\, xem như đã hoàn thành. Trần Thế Ninh phen này khó sống!
- Thực ra tôi không nghĩ việc lại suôn sẻ thuận lợi tới vậy\, cảm ơn anh.
- Phong chủ tịch quá lời\, tôi quyết định bắt tay với anh\, cũng vì muốn trả thù thôi. - Giọng phía bên kia hạ thấp - Tôi là con ngoài giá thú của Lâm Dận\, tuy không thừa nhận nhưng ông ấy cũng là ba tôi và chăm sóc tôi một thời gian. Nghe tin ông ấy chết\, tôi bị sốc\, rồi tìm hiểu thì biết ra do Trần Thế Ninh đẩy vào đường cùng...
Phong Tĩnh thoáng im lặng, thật chẳng ngờ lại có lúc phải bắt tay với con trai của Lâm Dận! Tầm một tuần trước, anh ta tới tìm hắn, nói muốn báo thù cho ba. Hắn khi ấy nghĩ đi nghĩ lại, sau vụ khu chung cư cao cấp, đối phó Trần Thế Ninh không dễ, nếu có thêm một người trợ giúp cũng tốt, thành ra đồng ý! Anh ta xin vào làm tài xế cho Trần Thế Ninh, âm thầm tìm điểm yếu của kẻ thù. Biết Trần Thế Ninh thường gặp gỡ chính khách Q, anh ta nghe theo Phong Tĩnh gài thiết bị ghi âm lên đồ vật của Trần giám đốc, gần đây nhất chính là chiếc bút máy mới. Quả nhiên, sau cùng thu về một chiến lợi phẩm ngoài mong đợi, và nhờ nó mà làm lao đao được hai kẻ đáng gờm kia.
- Dù ba tôi hãm hại ba anh nhưng anh vẫn đồng ý hợp tác báo thù với tôi\, thật cảm kích.
Nghe đối phương bảo vậy, Phong Tĩnh cười nhẹ, sau cùng chỉ nói vài lời:
- Ân oán đời trước không liên quan tới anh\, chưa kể Lâm Dận cũng chết rồi\, xem như là trả giá cho tội lỗi của mình. Dù sao\, tôi và anh đều có chung kẻ thù là Trần Thế Ninh.
- Quả nhiên là người biết suy nghĩ rạch ròi. Số tiền anh gửi tôi đã nhận được rồi\, từ giờ tôi sẽ rời Đại Lục\, hi vọng ngày tháng sau này của Phong chủ tịch sẽ luôn tốt đẹp.
Phong Tĩnh cúp máy, vài phút sau nhận điện thoại của tiếp tân dưới đại sảnh Goldplace, rằng Trần Thế Ninh muốn gặp hắn, bộ dạng đang rất giận dữ và hùng hổ. Đoán biết thế nào anh ta cũng tìm đến, chỉ là chẳng ngờ sớm tới vậy, quả nhiên tên này thông minh, Phong Tĩnh bảo cứ để Trần giám đốc lên đây.
Vừa bước vào phòng, Trần Thế Ninh đã vung tay đánh về phía Phong Tĩnh. Tất nhiên Phong Tĩnh dễ dàng tránh đòn được, liền nhìn đối phương, vờ vịt ra điều ngạc nhiên:
- Trần giám đốc sao tự nhiên lại đánh tôi?
- Phong Tĩnh\, mày đừng làm bộ làm tịch nữa! Chính mày cài người vào làm tài xế bên cạnh tao\, nghe lén ghi âm\, rồi cũng chính mày báo cho gia đình nạn nhân biết thủ phạm là cháu trai của chính khách Q\, kể cả tao nữa! - Trần Thế Ninh trước giờ vốn luôn bình tĩnh\, nay lại kích động hiếm thấy.
- Xem ra Trần giám đốc cũng nhanh nhạy lắm\, đoán trúng cả rồi!
- Khốn nạn! Phong Tĩnh\, doanh nhân như mày lại đi chơi xấu tới vậy!
Tự dưng Phong Tĩnh bật cười, cười lớn lắm, âm vang cả căn phòng chủ tịch. Trần Thế Ninh hỏi cười cái gì, thế là hắn ngừng lại đồng thời tiến đến trước mặt anh ta, hắn vốn cao lớn nên bóng đổ phủ một nửa xuống đối phương, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
- Nói về “chơi xấu” thì tôi đây đâu bằng Trần giám đốc\, kẻ đứng sau vụ tai nạn ở khu chung cư cao cấp vừa rồi. - Phong Tĩnh nhếch mép cười lãnh khốc - Chính mày mới không đáng là một doanh nhân! Trần Thế Ninh à\, người tài xế mày nhắc đến là con trai Lâm Dận đấy\, mày hại ba người ta tới chết\, nên bị trả thù thôi.
- Hại? Gây tiếng oan cho ba mày\, là Lâm Dận tự làm tự chịu\, mày hiểu mà.
- Vậy thì việc tao báo cho gia đình nạn nhân biết thủ phạm là cháu trai của chính khách Q\, cũng là chuyện các người tự làm tự chịu\, tông trúng người khác mà còn định ém tội ư? Đây được gọi là báo ứng nhãn tiền\, trách ai bây giờ?
Bắt gặp tia nhìn đáng sợ từ Trần Thế Ninh, Phong Tĩnh lãnh đạm nhắc nhở rằng:
- Chuyện này chưa kết thúc đâu\, sẽ còn có màn vui đặc sắc hơn nữa\, cứ chờ xem.
Bất giác nhớ đến dáng vẻ lo lắng cùng cực của chính khách Q sáng nay, nay nghe Phong Tĩnh nói vậy, không khỏi làm Trần Thế Ninh lờ mờ đoán ra một việc:
- Rốt cuộc\, mày sẽ làm gì chính khách Q?