Tối muộn, Phong Tĩnh về nhà thì nghe quản gia Lương nói Lâm Hi đã ngủ rồi, liền bước vào phòng, thấy cậu nằm yên trên giường nhắm mắt, hơi thở đều đều. Hắn ngồi xuống bên giường, trìu mến nhìn cậu một lúc, thiết nghĩ cuộc nói chuyện hôm qua của hai vợ chồng khá căng thẳng, còn chưa biết phải nói gì khi gặp cậu thì thật may khi cậu ngủ sớm rồi. Kéo chăn đắp kín người Lâm Hi, hắn lẳng lặng cúi mặt hôn khẽ lên trán cậu, khá lâu! Khi Phong Tĩnh vừa đứng dậy rời khỏi phòng thì Lâm Hi mở hé mắt ra, thật ra thì cậu đâu có ngủ, cũng giống hắn, bản thân chưa biết nên đối mặt ra sao. Ban nãy hắn hôn trán cậu, bất giác lòng cũng bình yên hơn...
- Tôi đọc tin tức rồi chủ tịch\, chuyện này tệ đấy!
Âm thanh khe khẽ từ quản gia Lương thu hút sự chú ý của Lâm Hi, rất nhanh cậu nghe Phong Tĩnh nói, tông giọng hạ ở mức thấp nhất:
- Tôi sẽ có cách giải quyết\, bà nhớ đừng nói lung tung ở trước mặt phu nhân.
Phong Tĩnh và quản gia Lương xuống dưới lầu, Lâm Hi chậm rãi ngồi dậy, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng ư? Nếu cậu hỏi, chắc chắn hắn sẽ không nói! Cậu nhìn trên bàn, thấy điện thoại của hắn, cùng lúc một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu. Lâm Hi xuống giường, nghe ngóng tình hình bên dưới hình như Phong Tĩnh đã đi tắm, mau chóng cậu cầm điện thoại của hắn, mở khóa màn hình rồi làm vài thao tác, mất hơn 15 phút mới xong. Lúc cậu vừa leo lên giường thì hắn đi vào phòng, thật may là kịp lúc. Hắn đến lấy điện thoại, kiểm tra sơ qua, tiếp theo tắt đèn rồi đi ngủ...
***
Hôm sau vừa tới tòa nhà Goldplace, Phong Tĩnh mới bước xuống Limo đã bị một nhóm phóng viên lao tới chụp ảnh rồi phỏng vấn đủ thứ, câu hỏi đặt ra liên quan tới vụ tai nạn khá nghiêm trọng của khu chung cư cao cấp. Hắn tuyệt nhiên im lặng ở giữa vòng tròn bảo vệ của Hồ Quân cùng nhóm vệ sĩ, đi nhanh vào bên trong. Vừa ngồi vào bàn chủ tịch, hắn đã hỏi vệ sĩ Từ ở bệnh viện có báo tin gì chưa? Hồ Quân đáp, năm người hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải theo dõi nhiều nữa!
- Phái thêm vệ sĩ tới bệnh viện\, đảm bảo tin tức về năm nhân công này tuyệt đối bí mật! Sau đó tung ra “tin giả” rằng tình trạng của họ đang chuyển biến tệ hơn.
- Tại sao lại như vậy\, chủ tịch? - Hồ Quân khó hiểu.
- Vụ việc này nhất định có kẻ ra tay hãm hại\, lỡ như hắn muốn năm nhân công kia chết để dồn chúng ta vào đường cùng thì sẽ tìm cách gây hại. Nếu tung tin họ vẫn trong tình trạng nguy kịch thì có thể hắn sẽ tạm dừng tay.
Hồ Quân gật đầu trước kế sách này, liền gọi cho vệ sĩ Từ. Tiếp theo Phong Tĩnh hỏi giá cổ phiếu hôm nay thế nào, tự dưng không nghe trả lời liền nhìn qua Đằng Vân, phát hiện anh chàng thư ký đang mất tập trung. Hắn gõ một cái xuống bàn, Đằng Vân mới sực tỉnh, thấy biểu hiện chủ tịch đang phật ý. Cũng may ban nãy cậu có nghe loáng thoáng về cổ phiếu, liền lúng túng mở ti vi, bật ngay bảng giá cổ phiếu.
- Chiều qua cho đến sáng sớm nay\, tôi đã làm một số thứ và hiện tại giá cổ phiếu tạm thời dừng ở mức giảm hôm qua\, tôi sẽ cố gắng duy trì không để giảm thêm...
- Được rồi... Đằng Vân này\, lúc này cần phải tập trung tinh thần\, đừng để lơ là!
Đằng Vân nhắm mắt cắn môi, cúi đầu xin lỗi. Bên cạnh, Hồ Quân thoáng nhìn cậu một chốc, thời gian gần đây vẻ như cậu đang có tâm sự gì đó! Lại có tiếng chuông điện thoại, Phong Tĩnh nhìn vào cái tên hiện lên, là chính khách K, liền bắt máy. Cả hai tiếp tục nói về vụ việc ở chung cư, và ông hỏi hắn có nghi ngờ ai không? Tức thì hắn suy đoán ra hai cái tên: chính khách Q hoặc là Trần Thế Ninh! Bởi đây là hai kẻ vừa có mối hiềm khích vừa có đủ khả năng tạo nên “sóng gió” này tới hắn...
Trong khi Phong Tĩnh nói chuyện với chính khách K, lại không để ý tới một điểm nháy sáng rất nhỏ trên màn hình điện thoại, và hắn càng chẳng ngờ cuộc đối thoại nãy giờ của mình với mọi người đều bị Lâm Hi nghe hết! Ngay lúc này cậu đang ở trong phòng ngủ, cầm trên tay điện thoại của mình, truy cập tài khoản để kích hoạt chế độ nghe lén. Tối hôm qua, cậu bí mật cài phần mềm nghe lén trong điện thoại Phong Tĩnh, dĩ nhiên mục đích vì muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tồi tệ với hắn. Tuy biết hành động này sai trái nhưng cậu hết cách rồi, vì hắn cái gì cũng giấu cậu.
Kể lại sáng nay thì Lâm Hi từng bước lên kế hoạch: cậu nói với quản gia Lương mình hơi mệt, muốn bà mua yến sào đắt đỏ ở tiệm cũ mà ngày trước Phong Tĩnh từng mua, nội việc đi về thôi đã mất 1-2 tiếng đồng hồ; lúc bà rời khỏi King House thì cậu lập tức lục tìm điện thoại di động của mình do Phong Tĩnh yêu cầu quản gia cất đi; cậu tranh thủ đọc tin tức thì mới phát hiện ra cái việc mà hắn che giấu, không cho cậu biết! May thay Lâm Hi nghe lén được lúc Phong Tĩnh nói chuyện với Hồ Quân, Đằng Vân và cả chính khách K, lần nữa cái tên “Trần Thế Ninh” lại được nhắc đến.