... Nghe tiếng mở cửa, Hồ Quân đưa mắt nhìn Đằng Vân bước ra từ phòng tắm, tưởng cậu thay đồ nào ngờ vẫn còn mặc nguyên bộ sơ mi với quần tây đi làm.
- Chỉ áo vest bị ướt thôi nên tôi cởi ra hong khô\, mắc công phải mượn đồ anh thay\, phiền lắm! - Đằng Vân quan sát Hồ Quân nãy giờ còn chưa chịu cởi áo ra - Anh định mặc áo ướt tới bao giờ\, muốn bị cảm hả?
Mải suy nghĩ đâu đâu mà quên béng mất, Hồ Quân đứng dậy lấy nhanh điện thoại cùng mấy vật dụng cá nhân khác đặt lên bàn, mau chóng tháo cravat cùng áo vest, bên trong áo sơ mi không ướt nhiều, anh cởi vài nút ra cho thoáng, sau đó lắc lắc đầu rũ hết nước bám trên tóc. Đang ngồi nhìn căn hộ hạng trung khang trang, ánh mắt Đằng Vân vô tình hướng tới Hồ Quân đang trong một dáng vẻ hết sức phong trần! Thế giờ mới để ý, anh khá bảnh bao, lại rất cao lớn, khuôn mặt vuông vức nam tính, làn da nâu bóng lưỡng, hành động rũ nước cũng thật thu hút người khác.
Trùng hợp, Hồ Quân nhìn qua thì phát hiện ánh mắt Đằng Vân đang dừng đâu đó trên ngực mình, tiếp theo anh chàng thư ký hơi giật mình đảo mắt sang nơi khác do bị lộ! Nghĩ gì đó, Hồ Quân kín đáo nở nụ cười kỳ quặc, vừa bước lại gần vừa hỏi:
- Cậu nhìn tôi làm gì vậy?
- Thì chỉ là nhìn thôi\, anh cũng cấm cản sao...?
- Thế sao lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi?
Đằng Vân bối rối đứng dậy trong khi Hồ Quân tiến đến trước mặt rồi, cứ hễ anh nhích lên thì cậu bước lùi, lùi tới lúc lưng đụng vào tường thì mới ngừng lại. Trông Đằng Vân tránh né ánh mắt mình, Hồ Quân chậm rãi bảo thế này:
- Có biết nhìn ngực đàn ông là kích thích không?
- Kích... thích gì chứ? Anh đứng xa ra đi\, mắc gì mà áp sát tôi?
- Không chỉ thích áp sát\, mà tôi còn muốn làm thế này nữa.
Như muốn chứng minh lời mình nói, Hồ Quân mau chóng luồn tay qua vòng eo thanh mảnh ẩn sau vải áo sơ mi mỏng tanh, mạnh mẽ lẫn dứt khoát kéo Đằng Vân vào trong lòng. Khá bất ngờ, Đằng Vân vô cùng lúng túng, một tay đặt lên khuôn ngực vạm vỡ đang liên tục ép lên ngực mình, tay còn lại cố tháo gỡ cánh tay gọng kìm kia. “Này, này...” mặc Đằng Vân phản ứng, Hồ Quân nhìn trực diện cậu, hạ giọng:
- Tiểu Vân\, cậu có cảm giác gì đối với tôi?
- Anh hỏi chuyện này làm gì...? Này\, khoan! Gần quá rồi đấy!
- Tôi thực sự rất muốn biết trong lòng cậu\, tôi có vị trí gì? Bởi vì... cậu biết mà Tiểu Vân\, tôi thích cậu! Rất\, rất là thích cậu!
Đằng Vân ngừng lại, bây giờ mới dám nhìn Hồ Quân, đôi mắt nồng ấm tràn đầy tình cảm đó là dành cho cậu. Đằng Vân đứng yên rồi, Hồ Quân nhân cơ hội, cúi mặt hôn cậu! Cảm nhận một bờ môi dịu dàng ấn lên môi mình, cậu lặng người vài giây, sau đó khẽ quay mặt đi một chút, dùng sức cố đẩy anh chàng vệ sĩ nhưng vô ích! Sự phản kháng từ Đằng Vân như mèo cào, Hồ Quân thêm buồn cười, liền hôn trán rồi tới gò má với làn da vốn mỏng manh của cậu, anh liếm lên vành tai làm cậu rùng mình!
- Quân ca... tôi muốn về nhà...
- Mưa lớn lắm\, cậu vừa mới khô người\, định dầm mưa về nữa sao?
- Thì... anh cho tôi mượn dù đi! Đừng nói nhà đẹp vầy mà không có dù!
- Ừ thì có\, mà tôi không thích cho cậu mượn.
- Anh...!
Đằng Vân chẳng thể nói hết câu khi cứ bị Hồ Quân cắn liếm vành tai đỏ bừng, tiếp theo áp mặt vào cổ cậu mà hôn hít, vẻ như hơi thở của anh chàng vệ sĩ nhanh hơn rồi.
- Tiểu Vân\, đêm nay cậu ở lại đây với tôi nhé.
- Không được! - Đằng Vân chống cự trước những cái hôn mơn trớn từ anh - Tôi... tôi không lên giường với đồng nghiệp cùng công ty!
Ngừng hôn, Hồ Quân rời mặt khỏi cổ Đằng Vân một chút, nhìn cậu đầy ẩn ý:
- Lên giường? Tôi chỉ nói cậu ở lại đây thôi mà\, có thể là ăn tối hoặc cùng trò chuyện.
Đằng Vân á khẩu! Lần đầu tiên anh chàng thư ký sắc sảo này cứng lưỡi trước Hồ Quân.
- Được\, nếu cậu đã có ý đó thì tôi sẵn sàng chiều theo.
Hồ Quân mạnh bạo hơn, lần này không chỉ hôn ngấu cổ Đằng Vân mà còn tốc vải áo sơ mi ra khỏi lưng quần cậu, tháo nhanh cúc áo, bàn tay thô ráp chai cứng vì cầm súng lâu năm nhẹ nhàng chạm vào làn da nóng rẫy mềm mại, anh cảm nhận cậu hơi co người lại, hẳn do sự ma sát bất ngờ khiến cậu giật mình.
- Dừng... Dừng lại\, Hồ Quân!
- Tiểu Vân\, tôi thích cậu\, muốn lên giường với cậu! Nhưng nếu cậu không có tình cảm gì với tôi thì ngay bây giờ hãy chạy đi\, và từ nay về sau tôi tuyệt đối tránh xa cậu! Tôi không thể buông tay cậu được nữa rồi\, nên... sẽ tùy thuộc vào lựa chọn của cậu!
Hồ Quân là tuýp người đơn giản, suy nghĩ đâu ra đó, yêu hay không yêu đều hết sức rõ ràng, chẳng hề vòng vo! Và anh cũng không muốn ép buộc Đằng Vân, bây giờ trong tình cảnh này, bản thân sẽ thẳng thắn với tình cảm dành cho cậu. Kết quả cuối cùng, anh để cậu lựa chọn, là rời bỏ hay chấp nhận ở lại bên cạnh? Đó là những gì Đằng Vân nghĩ khi nhìn sâu vào đôi mắt kiên quyết ấy, đây là người đàn ông đang rất yêu cậu, muốn trân trọng cậu! Trong trái tim này ư, rõ ràng cũng có anh... Chớp nhẹ hàng mi dài cong, Đằng Vân thôi phản kháng, yếu lòng khi trở nên im lặng.