- Phong chủ tịch\, đến đây nào! - Chính khách Q dừng chơi golf\, niềm nở - Thật tốt vì anh chịu gặp tôi. Giới thiệu luôn\, Trần Thế Ninh\, giám đốc mới của công ty Lâm Thị.
- Ngài quên rồi ư\, tôi và Phong chủ tịch quen biết nhau lâu rồi đấy.
Trần Thế Ninh vừa nói vừa giơ tay ra chờ, Phong Tĩnh đút tay vào túi quần, nói nhạt:
- Tôi chỉ quen thư ký Trần nhỏ bé\, còn vị này thì tôi không quen.
Phong Tĩnh bỏ đi ngang qua, không thèm lịch sự bắt tay đối phương. Trước hành động xem thường cùng mấy lời khó nghe, Trần Thế Ninh vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh, kín đáo nhếch mép, đành rút tay về thôi. Một chủ tịch tại thượng như Phong Tĩnh, trước đây đã không đem thư ký Trần để vào mắt, huống chi giờ anh leo lên vị trí giám đốc bằng cách “đạp” chủ cũ của mình đi, thử hỏi hắn còn khinh thường tới đâu. Chính khách Q e ngại cho Trần Thế Ninh, liền cười vớt vát, đâu cần phải như thế!
- Không biết ngài gọi tôi tới là có việc gì? - Phong Tĩnh hỏi thẳng.
- Đừng gấp\, chỉ muốn trò chuyện với Phong chủ tịch thôi. Trẻ tuổi và bản lĩnh\, phong độ hay đẳng cấp đều có\, danh tiếng anh có ai không biết\, cả tôi cũng ngưỡng mộ.
Trần Thế Ninh im lặng khi nghe chính khách Q hết lời khen ngợi Phong Tĩnh, toàn lời sáo rỗng! Ngay cả Phong Tĩnh cũng chán ngấy hành động giả bộ, vòng vo này.
- Nếu nói chuyện phiếm thì xin lỗi tôi còn nhiều việc lắm\, còn nếu ngài muốn tôi “đầu quân” cho ngài thì cũng nói thẳng luôn\, rất tiếc là tôi từ chối.
Chính khách Q vừa đánh bóng golf lọt xuống hố, Trần Thế Ninh vỗ tay khen ngợi. Phong Tĩnh thở ra chán chường, rất nhanh thấy vị chính khách lão làng xoay qua mình.
- Phong chủ tịch rất thẳng thắn\, tôi thích. Tôi biết anh và chính khách K quan hệ rất tốt\, nhưng phàm là người trên thương trường cần biết nhìn xa trông rộng\, nên qua lại với ai\, cần nhún nhường ai và cần theo phe ai\, có vậy mới không bị “gạt bỏ”!
- Thương trường và chính trường\, bề ngoài chẳng có liên hệ gì nhưng thật ra lại liên hệ rất mật thiết\, doanh nghiệp muốn phát triển phải dựa vào chính quyền\, còn giới chính quyền sẽ hưởng lợi ích từ doanh nghiệp. Nhưng cũng có những mối quan hệ không đơn giản chỉ vì chữ “tiền”\, mà còn có chữ “tình”. Tôi và ông K là mối quan hệ lâu năm\, đặt biệt gắn bó\, càng không thể nói vài câu là hiểu hết. Tôi biết hai người đang chạy đua vào chiếc ghế Quốc hội\, chỉ chúc ngài thuận buồm xuôi gió.
- Phong chủ tịch nên biết\, giả như tôi được bổ nhiệm thì anh khó đứng vững ở Đại Lục.
- Vậy phải chờ khi nào ngài vào Quốc hội đã\, những chuyện này rất khó nói trước.
- Quả nhiên danh bất hư truyền\, Phong chủ tịch đúng là làm người ta vị nể\, không nao núng trước quyền lực nào. Cuộc trò chuyện này không tệ\, vẫn là hi vọng anh có thể suy nghĩ lại về điều tôi nói hôm nay. Trần giám đốc hãy thay tôi tiễn Phong chủ tịch.
Dõi theo bóng dáng Phong Tĩnh rời đi, chính khách Q cười khinh khỉnh, một tên doanh nhân trẻ người non dạ, để coi thử khi ông ta bổ nhiệm vào chiếc ghế Quốc hội, kéo chính khách K xuống, thì hắn ta còn có thể huênh hoang tới đâu!
Thả bộ xuống ngọn đồi nhân tạo cùng Phong Tĩnh, Trần Thế Ninh lên tiếng trước:
- Tôi quên chúc mừng Phong chủ tịch\, vụ của Phong Y 10 năm trước đã sáng tỏ\, trả lại sự trong sạch cho ba anh.
Thấy Phong Tĩnh im lặng như thể chả quan tâm gì tới mình, Trần Thế Ninh tiếp:
- Tôi biết sau vụ việc xảy ra ở Lâm Thị\, anh đang rất coi thường tôi. Nhưng tôi không làm gì sai cả\, chỉ lấy lại những thứ đáng ra phải thuộc về tôi từ lâu.
- Những thứ do chính tay mình gây dựng mới có thể nói “nên thuộc về mình”\, chứ không phải dựa vào huyết thống. Lâm Thị là do Lâm Văn Lôi sáng lập\, từng bước đưa nó lên cao\, và khi Lâm Thị lao đao thì chính Lâm Hi là người cố gắng duy trì và vực dậy\, thế cho hỏi Trần giám đốc đây đã làm gì? - Phong Tĩnh dừng bước\, nhìn đối phương - Trước đây dù anh là thư ký nhưng tôi vẫn coi trọng vì sự tận tâm. Tôi không đánh giá một người qua sự giàu nghèo\, mà là cái cách anh ta sống như thế nào!
Trần Thế Ninh không thể nói gì trước những lời rõ ràng từ Phong Tĩnh, sau đó chỉ hỏi:
- Lâm Hi... thực sự đã mất trí nhớ?
- Chuyện này Trần giám đốc không cần bận tâm\, xin lỗi tôi phải đi trước rồi.
- Có một chuyện quên nói\, sáng nay tôi có yêu cầu tiệm hoa gửi ba bó hoa lay ơn rất đẹp tới hỏi thăm Lâm Hi\, giờ này chắc em ấy đã nhận được rồi.
Câu nói quan trọng của Trần Thế Ninh lập tức níu chân Phong Tĩnh lại, bên tai còn nghe một câu: “Anh hãy chăm sóc Lâm Hi cẩn thận, tôi nhất định sẽ đến tìm em ấy”. Hắn mau chóng bước lùi ra sau, đến khi khoảng cách thu hẹp vừa tầm thì một cách dữ dội lẫn bất ngờ, hắn xoay người rồi vung tay đánh mạnh vào mặt Trần Thế Ninh! Anh lảo đảo, người trợ lý đi bên cạnh liền đỡ lấy giám đốc. Lấy lại bình tĩnh, bên má đau nhức tận chân răng, Trần Thế Ninh quệt nhẹ khóe môi rướm máu, chiếu tia nhìn sắc lạnh về phía Phong Tĩnh. Hắn nhìn vị giám đốc trẻ bằng đôi mắt quyết liệt:
- Trần Thế Ninh\, tao cảnh cáo mày đừng có đụng tới Lâm Hi! Mày cứ thử làm đau vợ tao một lần nữa xem\, mặc kệ phía sau mày là ông Q hay ai\, tao sẽ giết mày!