Thị trấn tôi ở là vùng trung du nghèo, bốn phía đều là núi, thưa thớt những nóc nhà cao tầng. Chiều nào cũng vậy, trèo lên mái nhà, giữa khoảng không gian rộng hiếm thấy, không bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì, tôi ngắm mê mải những đám mây.
Mây bay về đậu vấn vít trên các đỉnh đồi vào ngày mưa bão như choàng lên cổ người yêu tấm khăn mỏng hững hờ. Mây tinh nghịch như bầy trẻ con sà vào lòng người già trầm mặc chính là ngọn núi xanh sẫm, nũng nịu đòi kể chuyện cổ tích. Cũng có khi, mây chỉ ghé đến một chút rồi mải miết trên đường phiêu du thiên lý, để mặc cho núi ngóng theo với con mắt ghen tị, thèm thuồng. Sau này tôi mới biết, lý do để tôi cứ thu lu ngồi chịu nắng như thế rình ngắm mây suốt từ ngày này sang ngày khác mà không biết no mắt, không bị thói trẻ con cả thèm chóng chán trỗi dậy giục đi chơi chính là bởi mây biến đổi không ngừng, từ giây này sang giây khác, từ phút này sang phút khác đã không còn như trước nữa chứ đừng nói ngày này ngày khác, tháng này tháng khác.
Khi thì đám mây có hình Đức Mẹ, lúc hình đóa hoa, cũng có khi mây là chú chó bông, là con búp bê, là cây rơm to lù lù cất giấu bao điều bí mật. Và đám mây giống cả que kem, củ khoai, con gà luộc... những khi cơn thèm ăn của một đứa trẻ sớm quen cảnh đói kém trong một gia đình công chức nghèo. Thích nhất là những buổi chiều chân trời đầy mây ngũ sắc. Mây bung nở từng chùm như đang trồng một vườn hoa rực rỡ, gối lên sườn núi và trải dài ra ngút mắt. Có những mảng mây-hoa đỏ ối, có những mảng lại tím sẫm hoặc xanh lơ, vàng rực hay trắng tinh và điểm những diềm đen đen, xam xám. Rồi tất cả lại loãng đi, nhòa ra thành hàng trăm hàng nghìn màu biến thể khác khiến đứa trẻ tôi tiếc nuối như thể vườn hoa của chính tôi trồng đã bị ai tàn nhẫn nhổ bỏ đi. Cũng có lúc, từng đám mây trắng bông phơ như những con thuyền trôi lờ lững nhàn hạ khiến tôi đứng trên nóc nhà, cố vươn đôi bàn tay nhỏ bé và vóc dáng con con của mình lên, cảm tưởng chạm được vào đám mây kia. Và trong đám mây ấy, biết đâu có đôi bàn tay mềm mại kéo theo tôi lên, cho tôi được cùng tham gia chuyến du ngoạn đầy hấp dẫn ấy. Tôi sẽ bay lên cao, lên cao dần, để nhìn mái nhà, ngọn mít, ngọn dừa bé dần, bé dần. Có một điều tôi chưa nghĩ được, ấy là chả biết rồi mình sẽ xuống đất, về nhà bằng cách nào. Đó là cách nghĩ chu đáo của người lớn.
Còn buổi chiều nào trời chợt đổ mưa rào, những đám mây biến đổi không ngừng trong trò chơi của gió càng kích thích trí tưởng tượng của một đứa trẻ. Mây kéo đến ầm ầm, vần vũ như đem theo cả âm binh âm tướng, cả ngựa xe quân lính với hình thù kì dị khiến tôi sợ thót cả tim. Mây đang rạng lên trong ánh hồi quang của một ngày sắp tắt, ánh lên những màu vàng, màu trắng, màu lam... dần dần bị đám mây đen kịt tham lam chồm lên, lấp dần, lấp dần bằng những hình thù quái đản. Nhiều khi mây đen như chiếc vòi bạch tuộc, cũng có khi mây như từ động yêu tinh trong phim Tôn Ngộ Không gây nên một cảm giác hãi hùng. Và cái nền xanh thẳm mênh mông của bầu trời kia chả mấy chốc bị xâm thực một cách tàn bạo khiến lồng ngực của tôi như vỡ tung. Rồi gió giật đùng đùng, rồi sấm chớp giật đoàng đoàng, chói lòa rạch nát các đám mây đen trĩu nước. Hai bàn tay nhỏ bé đen đúa giơ lên trời mong gạt hết bọn mây đen như thu bèo về một góc ao bằng những chiếc sào tre để trả lại cho bầu trời những gợn mây trong lành...
Chiều bắt đầu buông, và chân trời mây như đám trẻ con bắt đầu túa ra chơi trò đuổi bắt. Lúc ấy, thấy mây hồn nhiên, vô tư đáng yêu đến kì lạ. Song, mây cũng giống như lũ trẻ, cứ tắt nắng là thể nào cũng bị gom về phía chân trời như bị cha mẹ gọi về tắm rửa để chuẩn bị ăn cơm. Tạm biệt các bạn mây, tôi vừa từ từ theo bậc thang xuống sân vừa lưu luyến chào, ngoái lại vẫn thấy hình như các bạn cũng vẫy tay chào mình vậy.
Giờ về thị trấn, nhà đã cao hơn, cây cũng cao hơn, bầu trời tuy chưa bị cắt xẻ nhiều như thành phố, song bảo tôi ngồi ngắm mây nửa giờ đã khó, đừng nói một giờ, hay thậm chí cả buổi chiều. Mây chẳng là mây năm cũ, tâm hồn người thì cũng biến đổi mất rồi.
_