EDITOR: ĐỘC LY
"Bịch—"
Nghiêm Thấm ngã thẳng trên mặt đất, gáy đập xuống đất, ngã một cách nặng nề.
Doãn Kinh Mặc khoảng cách gần với cô nhất, nhanh chóng dừng việc trong tay chạy tới, đỡ người trên mặt đất kéo lòng mình, "Sao rồi?"
Thẩm Dịch An thu lại bước chân, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế nhìn chằm chằm.
Trước mặt Nghiêm Thấm hiện ra bóng chồng, cô lắc lắc đầu: "Em chóng mặt."
Tống Tuệ Ninh thầm mắng cô ra vẻ, chỉ đánh mỗi quả bóng qua, làm gì có chút nghiêm trọng nào, trên mặt vẫn giả bộ quan tâm: "Tiểu Thấm, em không sao chứ? Thực xin lỗi, chị không phải cố ý, là chị không nghĩ đến em.....hơi yếu."
Doãn Kinh Mặc cau mày khi nghe thấy điều này, nhưng xét thấy bên kia là một cô gái, hắn không nói gì, chỉ quan tâm tình trạng của Nghiêm Thấm.
Hắn có thể nhẫn, không có nghĩa là những người khác cũng có thân sĩ phong độ như vậy.
Ví dụ như —— Quý Hậu.
Trong mắt hắn không tồn tại sự khác biệt giữa nam và nữ, chọc hắn không vừa mắt, mặt mũi của ai cũng đừng hòng lấy lại được.
Khom lưng cầm quả bóng chuyền dưới mặt đất, ở trong tay đập đập, sau đó cầm bóng bằng một tay, đột nhiên ném mạnh về phía Tống Tuệ Ninh——
Hành động của hắn rất bất ngờ, không hề cho người khác cơ hội phản ứng.
Ngay cả Hầu Tử và Vương Quan Vũ, những người hiểu tính cách của hắn của bị doạ sợ.
Quý ca của bọn họ ra tay tàn nhẫn, một quả này ném đi, Tống Tuệ Ninh không bị bóng trực tiếp làm choáng váng thì cũng bị chấn động não ngay tại chỗ.
Tống Tuệ Ninh bị doạ ngốc kinh ngạc: "A!!!!"
"Phanh—"
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Dịch An đẩy người ra, Tống Tuệ Ninh hai chân mềm nhũn, cô ngã quỵ xuống đất, thân thể cứng đờ vì sợ hãi.
Nếu vừa rồi quả bóng kia đập vào đầu cô, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tên Quý Hậu này chính là đồ chó điên!
Quả bóng chuyền ném ra xa chục mét vẫn còn lăn trên bờ cát, có thế thấy được lực ném cực mạnh.
Không ném trúng người, đôi mắt tà khí của Quý Hậu đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Dịch An, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cứ như vậy đóng băng.
"Nhàm chán." Quý Hậu lưu manh nguyền rủa một câu.
Sau đó quay đầu đi xem Nghiêm Thấm, ngữ khí kém đến cực điểm: "Đi bệnh viện khám! Có cái vấn đề gì còn tống tiền được."
Nói bóng nói gió, có ai nghe mà không hiểu?
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Tống Tuệ Ninh ý nói Nghiêm Thấm ra vẻ làm bộ làm tịch, hắn liền lấy lời này lật tẩy lại cô.
Tống Tuệ Ninh trong lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt vô cùng khó coi: "Quý Hậu! Cậu biết cậu đang làm cái gì không?!"
Quý Hậu nghiến răng lưu manh nói: "Tiễn cô đi cùng, muốn không?"
Tống Tuệ Ninh: "Cậu!"
Quý Hậu không để ý tới cô ta, Nghiêm Thấm đã khá hơn, được Doãn Kinh Mặc đỡ dậy, cúi đầu, thấp giọng nói: "Em muốn trở về nghỉ ngơi, mọi người chơi đi."
Doãn Kinh Mặc lo lắng cho tình trạng của cô, tay đỡ cô vẫn như cũ không buông: "Anh đưa em về, em như vậy anh cũng không yên tâm."
Nghiêm Thấm gật đầu, quả thật cô vẫn còn choáng đầu, giờ phút này cũng không phải giả bộ.
Vương Quan Vũ ho nhẹ một tiếng: "Quý ca, vậy còn chúng ta?"
Hầu Tử: "Có chơi nữa không?"
Một lúc sau Quý Hậu mới ngẩng đầu: "Mọi người đi rồi, còn chơi cái gì nữa, trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn rời đi, Hầu Tử phía sau hỏi Vương Quan Vũ: "Nghiêm Thấm đi rồi, chúng ta không phải là người sao?"
Vương Quan Vũ cười "Ha hả" hai tiếng: "Mày là công dân PIG, nhớ rõ thân phận của mình."
Nói xong hắn cũng đi, Hầu Tử gãi gãi đầu, PIG là công dân của nước nào?
Con mẹ mày, biết ông đây học văn hoá không tốt, còn lôi tiếng Trung tiếng Anh trộn lẫn.
Trên bãi biển sôi động vừa rồi giờ chỉ còn lại người.
"Dịch An, chuyện vừa rồi cám....Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?" Tống Tuệ Ninh nắm chặt cánh tay Thẩm Dịch An, đang muốn tỏ vẻ cảm kích, lại đối diện với ánh mắt của anh.
Thẩm Dịch An đẩy tay cô ta: "Tôi không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh lần nữa."
Bộ dáng lạnh lùng của anh làm Tống Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng oan ức: "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đập trúng người vốn dĩ không tránh được, vừa rồi tôi cũng bị đập trúng vào lưng, vì sao cô ấy bị trúng một lần, các cậu đều vây quanh cô ấy rồi tới chỉ trích tôi?"
Cô vừa nói vừa khóc nức nở, giống như lê hoa đái vũ*, nhưng Thẩm Dịch An không thấy chút cảm giác đau lòng nào.
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. . Truyện Việt Nam
Nhưng rõ ràng....
Mỗi khi Nghiêm Thấm khóc như vậy, anh vẫn luôn muốn....Thuận theo ý cô.
"Chúng ta về sau mới chính là một đôi." Tống Tuệ Ninh khóc lóc nói, "Chúng ta trước đây quen biết, hai nhà đều hy vọng chúng ta ở bên nhau, cật lực tác hợp hai chúng ta, không phải trước kia cậu cũng ngầm đồng ý sao?"