Hiển nhiên anh cũng phát hiện ra điều này.
"Dì Vương, canh đã nấu xong chưa?" Thẩm Dịch An hỏi người giúp việc đằng sau.
Người giúp việc gật đầu: "Thiếu gia muốn uống sao?"
Bởi vì các món ăn trên bàn đã được lấp đầy, nên canh không được bưng lên.
"Mang lên đi, bưng một món xuống." Anh vươn tay đem đĩa thịt kho cà tím khi người giúp việc mang canh lên, đổi một bàn cá thành một đĩa tôm bóc vỏ và cánh gà.
"Dịch An đây là biết cháu thích ăn cá, còn đặc biệt đưa đến trước mặt cháu, vẫn là bác gái sơ ý." Triệu Nhã Phỉ cười nói với Tống Tuệ Ninh.
Gò má Tống Tuệ Ninh ửng đỏ, lặng lẽ hướng mắt tới Thẩm Dịch An phía đối diện nhìn thoáng qua.
Nghiêm Thấm gắp một cánh gà vào bát của mình, cái miệng nhỏ cắn một miếng, khoé môi cong lên một cái rất nhỏ.
Triệu Nhã Phỉ đang cố gắng hết sức bồi dưỡng tình cảm với Tống Tuệ Ninh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy "thứ" kia trong phòng Thẩm Dịch An, ý niệm đó càng thêm mãnh liệt.
"Một lát nữa Thẩm Dịch An dẫn Tống Tuệ Ninh đi dạo trong sân, nói chuyện." Triệu Nhã Phỉ cười nói.
Tống Tuệ Ninh chờ mong nhìn Thẩm Dịch An, "Như vậy có trì hoãn việc học của Dịch An không?"
Thẩm Dịch An chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Triệu Nhã Phỉ nói: "Vẫn có thời gian dẫn cháu đi dạo."
Nghiêm Thấm trở về phòng, đứng ở cửa sổ, vừa khéo có thể nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ dưới tầng.
Thẩm Dịch An tính tình không phải là một người nhiều lời, đa số là Tống Tuệ Ninh nói, lơ đãng gật đầu.
Nghiêm Thấm thấy vậy, lấy điện thoại gõ gõ mấy cái.
"Có hai ngày nghỉ, cậu có kế hoạch gì chưa? Chúng ta cùng nhau đi biển? Tôi có một căn phòng nghỉ nhìn ra biển do tôi đứng tên, có thể....có thể rủ mấy người bạn đến." Tống Tuệ Ninh nói.
Thẩm Dịch An: "Không có thời gian."
Tống Tuệ Ninh bị cự tuyệt có chút ngượng ngùng: "Vậy.....Nếu thế, vậy chờ cậu có thời gian, sau đó...."
"Ù ù ù——"
Điện thoại Thẩm Dịch An rung lên, là một tin nhắn: Anh Dịch An, em không thoải mái.
"Ù ù ù——"
Lại tiếp một tin: Anh không được ở cùng với cô gái khác.
Khoé môi Thẩm Dịch An khẽ cong, không khó để tưởng tượng ra cảnh cô gái nhỏ đang mím môi bất mãn.
Anh ngước mắt hướng trên tầng nhìn nhìn.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
"Đang xem cái gì thú vị vậy?" Tống Tuệ Ninh rất ít khi nhìn thấy anh cười.
Thẩm Dịch An thu hồi tầm mắt, đang chuẩn bị cất, điện thoại lại rung lên lần nữa, tin gửi đến lần này lại là— một vài trang truyện tranh bị giới hạn độ tuổi, anh dừng một lúc, hít sâu một hơi, cất điện thoại đi, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Thấm đợi vài phút mà màn hình điện thoại không sáng lên, cô siết chặt điện thoại, nghịch nghịch trong tay rồi xỏ dép vào đi ra cửa.
Tống Tuệ Ninh: "Bây giờ trong trường đều nhắc tới Tiểu Thấm và Doãn học trưởng, hai bác đều biết chuyện này sao?"
Thẩm Dịch An liếc cô ta: "Trước mặt bọn họ đừng nói linh tinh."
Sự kháng cự của anh làm trong lòng Tống Tuệ Ninh nảy sinh khủng hoảng, suy nghĩ không khỏi nhớ lại bóng dáng hôn môi ở công viên: "Dịch An, cậu đối với Tiểu Thấm...như anh trai yêu thương em gái, phải không?"
Ánh mắt Thẩm Dịch An thâm sâu, cánh môi khẽ nhúc nhích, mà Tống Tuệ Ninh không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm, khát khao nghe câu trả lời của anh, lại sợ câu trả lời là điều mà cô không muốn nghe được.
"Anh Dịch An."
Cô gái nhỏ dẫm lên dép lê "Xoạch xoạch" đi trên mặt đá cẩm thạch lát thành một con đường nhỏ.
Tống Tuệ Ninh thấy cô đến, mím môi, hiển nhiên cũng không hy vọng có người phá hư hai người ở chung, nhưng cũng khó mà nói được gì.
Dép lê có chút lớn, bàn chân Nghiêm Thấm lại nhỏ xinh, mặt đất cũng không bằng phẳng, Nghiêm Thấm đi rất nhanh, bước đi bắt đầu không vững, người đứng nhìn có chút kinh hãi, "Chậm một chút." Anh nói.
Anh vừa mở miệng nói, nhưng Nghiêm Thấm chỉ chú tâm nhìn anh, kết quả lần này thật sự ngã xuống.
Ngã trên mặt cỏ cứng ngắc.
Tống Tuệ Ninh muốn tiến lên quan tâm một chút, nhưng Thẩm Dịch An đã bước nhanh tới.