EDITOR: ĐỘC LY
Thẩm Dịch An giơ tay muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng lại khó khăn buông tay xuống.
Triệu Nhã Phỉ liếc mắt một cái, nhìn chiếc giường luôn gọn gàng, lúc này lại vô cùng bừa bộn.
Đặc biệt là bộ nội y ren màu trắng nằm trên giường, chọc thẳng vào mắt bà ta.
Triệu Nhã Phỉ đột nhiên xoay người, chỉ lên trên giường, "Đây là..."
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Triệu Nhã Phỉ gắt gao nhìn phía sau anh, con ngươi mở to.
Thẩm Dịch An nhìn thấy ánh mắt của cô, sống lưng cứng đờ, cổ họng thắt lại, khi Triệu Nhã Phỉ sải bước đi tới, anh duỗi tay ngăn lại, "Mẹ, chuyện này là con..."
"Trên bàn là thứ gì?" Triệu Nhã Phỉ lạnh giọng hỏi.
Thẩm Dịch An tứ chi cứng đờ xoay người, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoá ra không phải cô.
Không phải thì tốt.
Triệu Nhã Phỉ cầm lấy đồ vật trên bàn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trầm giọng hỏi anh: "Đây là con nói con đang ngủ?! Thứ này từ đâu ra? Con mang cái này về nhà lúc nào?!!"
Thẩm Dịch An không đáp.
Triệu Nhã Phỉ vẫn tiếp tục hỏi: "Con học mấy thứ này từ ai?! Mẹ đã dạy con như thế nào? Tâm tư của con có được phép sử dụng những thứ như này không?!"
"Mẹ, con đã hiểu." Thẩm Dịch An cụp mắt nói.
Lửa giận của Triệu Nhã Phỉ giảm đi không ít, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, bà tìm túi dọn dẹp lại đồ vật, "Con vẫn luôn có kỷ luật, mẹ cũng chưa bao giờ lo lắng quá nhiều về con, xem ra mẹ đã quá tin tưởng con rồi."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
"Thứ này mẹ sẽ sai người ném đi, con đừng quên con vẫn đang là học sinh cấp ba!"
Thẩm Dịch An: "Ừm."
Mãi cho đến khi Triệu Nhã Phỉ rời đi với hàng tá lời dạy dỗ và mệnh lệnh, Thẩm Dịch An vẫn đứng tại chỗ.
Tiếng động sột soạt rất nhỏ từ chiếc tủ phía sau kéo tâm trí Thẩm Dịch An trở về.
Cô gái nhỏ bọc áo khoác, tóc xoã tung, từ trong tủ bước ra.
Cô ôm đầu ngồi dưới đất, bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn anh,
Thẩm Dịch An khoá cửa lại, ôm người từ dưới đất bế lên trên giường.
Nghiêm Thấm mím môi, dán mặt trong lồng ngực anh, ôm chặt,
Thẩm Dịch An rũ đôi mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực, mãi lúc sau vẫn không động tĩnh, lúc này mới đẩy cô ra, không nói một lời sửa sang lại quần áo cho cô.
"Em muốn uống nước hoa quả." Cô nói.
Thẩm Dịch An nâng mắt: "Loại nào."
Nghiêm Thấm: "Nước dưa hấu, muốn uống lạnh."
Thẩm Dịch An: "Ừ."
Anh đi xuống tầng, người giúp việc thấy anh tới phòng bếp, "Thiếu gia cần gì?"
Thẩm Dịch An: "Nước dưa hấu."
Người giúp việc: "Được, bây giờ tôi....."
"Tôi tự mình làm." Anh không nhờ đến người giúp việc, nhưng cũng không cho đá, cầm khay đá trên tay, anh nhớ mang máng lần trước cô nói bị đau bụng.
Nước hoa quả được mang lên, cô gái nhỏ đang ngồi trên giường nghịch điện thoại xem video, cầm lấy cốc thấy không lạnh, đôi mày thanh tú cau lại: "Em muốn lạnh."
Thẩm Dịch An liếc cô một cái: "Không có."
Nghiêm Thấm phồng má, cuối cùng vẫn uống cạn, cô rất khát.
Thẩm Dịch An ngồi trên ghế bên cạnh đọc sách, cô ngồi nghịch điện thoại, như là chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Qua nửa ngày mà trang sách cũng không lật sang, ngoài cửa sổ ánh trăng dịu nhẹ hoà cùng ánh đèn trong phòng ngủ, mờ mờ ảo ảo, Nghiêm Thấm ở trên giường không có động tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt, cô...Ngủ rồi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dịch An buông quyển sách trên tay, nằm xuống một bên giường, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thấm cuộn tròn thân thể ngủ say.
Anh nhìn rất lâu, rất lâu sau, lúc này mới chuyển hướng lên trần nhà, ánh mắt thâm sâu.
Nửa đêm, sau khi Thẩm Dịch An ôm cô trở về phòng, đứng ở bồn rửa mặt, "Bốp---"
Một quyền đập nát gương soi trước mặt, thuỷ tinh sắc nhọn đâm vào mu bàn tay, máu tươi đầm đìa.
Máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất, như những bông mận đỏ rực.
Anh quỳ gối xuống mặt đất, mạnh mẽ nắm lấy mái tóc ngắn của mình.
"Ào ào---"
Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy ra, miệng vết thương không được xử lý, bị xối dưới nước làm cho trắng bệch, máu không thể đông lại.