Nghiêm Thấm đảo mắt qua, chợt ngẩng đầu lên: "Anh Kinh Mặc, đợi lát nữa chúng ta đi thuê phòng được không?"
"Phụt-----"
"Khụ khụ khụ khụ khụ----"
Đột nhiên hắn nghe được những lời này, Doãn Kinh Mặc không khống chế được, rượu vang đỏ trong miệng phun ra, vội vàng lấy khăn giấy lau.
Động thái của hai người bên này thu hút sự chú ý của những người khác, "Làm sao vậy?"
Cô gái nhỏ nhai nhai bánh kem trong miệng, "Anh Kinh Mặc không muốn đi thuê phòng với em sao?"
Lần này, những người khác không thể giả bộ như không nghe thấy được nữa, không nghĩ đến, cô gái nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn thanh thuần lại có thể chơi bạo như vậy.
Động tác uống rượu của Thẩm Dịch An dừng lại.
"Em gái Nghiêm, lời này không được tuỳ tiện nói với những thằng con trai khác, biết chưa?" Sau một lúc sững sờ, Doãn Kinh Mặc đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
May là hắn, nếu đổi thành thằng con trai khác, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tóm lại là, có rất ít người đàn ông có thể chống cự lại một cô gái nhỏ xinh đẹp như thế này.
Nghiêm Thấm chớp chớp mắt: "Không thể đi hát cùng với nam sinh khác sao?"
Doãn Kinh Mặc sửng sốt: "Đi hát?"
Nghiêm Thấm: "Em muốn đi hát, anh Kinh Mặc không thể đi cùng em sao?"
Doãn Kinh Mặc xác nhận lại: "Ý em là....thuê phòng hát sao?"
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Doãn Kinh Mặc nhịn không được cười lên, những người còn lại nhìn ánh mắt vô tội của cô gái nhỏ, âm thầm cảm thấy tư tưởng của bản thân có bao nhiêu xấu xa.
Nhưng chỉ có Thẩm Dịch An biết, cô là một cô gái nhỏ lớn mật đến cỡ nào.
Nghiêm Thấm muốn đi hát cùng Doãn Kinh Mặc, những người khác cũng muốn đi, nhưng Thẩm Dịch An bị ngăn lại, bởi vì cô gái nhỏ không cho anh đi, nói thẳng một câu: "Em không muốn đi hát với anh Dịch An."
Nói xong, túm Doãn Kinh Mặc rời đi.
Doãn Kinh Mặc bị cô gái nhỏ cáu kỉnh túm ra ngoài, "Em cãi nhau với anh Dịch An?"
Nghiêm Thấm: "Anh ấy xấu."
Doãn Kinh Mặc lắc đầu cười khẽ, cảm thấy cô vẫn còn là đứa trẻ con, đưa cô theo đi hát.
Hai người chơi đến năm sáu giờ chiều, Doãn Kinh Mặc hỏi cô: "Cuối tuần em ở trường hay về Thẩm gia?"
Trên lòng Nghiêm Thấm ôm một cốc trà sữa, "Ở trường."
Doãn Kinh mặc gật đầu: "Đi thôi, anh đưa em về."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
"Bíp bíp bíp—"
Hai người chuẩn bị lên xe, phía sau truyền đến tiếng bấm còi của ô tô.
Doãn Kinh Mặc quay đầu, chiếc xe dừng trước mặt hai người, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, "Bác Thẩm?"
Thẩm Tuấn Tài cười cười nhìn hai người, "Kinh Mặc về lúc nào? Sao không thấy qua nhà ăn cơm?"
Doãn Kinh Mặc: "Cháu vừa mới trở về tuần này, sức khoẻ của bác Thẩm thế nào?"
Thẩm Tuấn Tài cười gật đầu: "Vẫn khoẻ, gửi lời thăm của bác tới bố mẹ cháu, các cháu đang chuẩn bị về?"
Doãn Kinh Mặc gật đầu: "Vâng, đưa em gái Nghiêm trở về trước."
Thẩm Tuấn Tài nhìn tới Nghiêm Thấm từ đầu tới cuối vẫn không nói gì: "Tiểu Thấm về cùng bác là được, Kinh Mặc cháu về trước đi."
Doãn Kinh Mặc dừng một chút: "Bác Thẩm vẫn chưa biết? Tiểu Thấm giờ đang trọ ở trường."
Thẩm Tuấn Tài ngây ra, "A? Bác vội đi công tác, mọi chuyện trong nhà dì Triệu vẫn luôn tiếp quản, con gái vẫn là nên ở trong nhà an toàn hơn, chuyện này bác về sẽ nói chuyện với dì."
Cửa xe mở ra, Thẩm Tuấn Tài ý bảo Nghiêm Thấm lên xe.
Nghiêm Thấm theo bản năng túm chặt góc áo của Doãn Kinh Mặc, Doãn Kinh Mặc nhận thấy hành động của cô, cho rằng cô vẫn còn ham chơi, không muốn về, giơ tay sờ đầu cô, dịu dàng cười: "Về nhà trước đi, nếu muốn ra ngoài chơi, có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào."
Cánh môi Nghiêm Thấm giật giật, cô nói: "Anh bảo sẽ đưa em về."
Doãn Kinh Mặc đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô gái nhỏ, nhất thời có chút khó xử.
"Tiểu Thấm, về nhà thôi." Thẩm Tuấn Tài trầm giọng nói.
Doãn Kinh Mặc lưu số của mình vào điện thoại của cô, vẫy tay với cô.
Ngồi trên xe, Nghiêm Thấm gắt gao nắm chặt cốc trà sữa trong tay, bàn tay Thẩm Tuấn Tài ấn lên đùi cô, giống như một con sâu róm mập mạp: "Thích tiểu tử nhà họ Doãn?"
Nghiêm Thấm nhỏ giọng nói: "Không có."
Tay Thẩm Tuấn Tài vén váy của cô lên.
"Chú Thẩm." Nghiêm Thấm gắt gao đè lại tay của ông ta.
Thẩm Tuấn Tài cười, lại kéo váy cô ra, tiếng vải "roẹt" vang lên bên tai rõ ràng, tài xế ngồi phía trước xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt một cái, mang theo ý cười không rõ, hiển nhiên đối với cái sự tình này tập mãi thành quen.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
"Tiểu Thấm trưởng thành, sẽ hấp dẫn những chàng trai khác." Tay Thẩm Tuấn Tài nâng lên đè lại đầu cô, làm mặt cô hướng vào giữa hai chân mình, "Thúc thúc đã nói rằng con không được phép yêu đương chưa? Rất thích đàn ông sao? Để thúc thúc kiểm tra xem Tiểu Thấm của chúng ta có còn sạch sẽ hay không nào?"
"Chú Thẩm." Bàn tay Thẩm Tuấn Tài chuẩn bị lại đây, Nghiêm Thấm thất thanh hét chói tai, "Không."
Nhưng kết quả của sự phản kháng, Thẩm Tuấn Tài không chút lưu tình cho cô một cái tát, nhéo mặt cô, đem cô túm chặt lại, híp mắt nói với tài xế: "Tìm một chỗ dừng xe."
Tài xế nghe theo gật đầu.
Nghiêm Thấm vội vàng "Cạch cạch" mở cửa xe, nhưng vô dụng.
Thẩm Tuấn Tài đã kịp khoá cửa xe và trói hai tay cô lại.
"Ù ù ù—"
Thẩm Dịch An đã về nhà từ lâu, đứng trước cửa sổ, bấm điện thoại gọi cho cô.