"Sao cậu không nói gì?"
"Reng—"
Chuông vào lớp vang lên, Tống Tuệ Ninh chỉ có thể quay lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Dịch An đôi mắt rũ xuống, ở đáy mắt đen âm trầm, cây bút máy trong tay vì để quá lâu trên mặt giấy, trang vở thấm ra một chấm đen kịt một mảng.
Tiết học cuối cùng của lớp Mười Ba là tiết thể dục, Nghiêm Thấm bị thương ở trên nên xin nghỉ, ở lại lớp viết bản kiểm điểm. Hiệu trưởng rất tức giận đã yêu cầu cô và Quý Hậu ngày mai ở trước mặt các giáo viên tiến hành kiểm điểm.
Nghiêm Thấm chọc chọc bút, dùng điện thoại lên mạng tìm cách viết bản kiểm điểm, lấy được một bài mẫu bắt đầu nghiêm túc đặt bút chép.
"Lão Lý đã sao chép một bản những trang có số lượt nhấp chuột cao trên mạng rồi, nếu để ông ta phát hiện ra cậu chép xuống, cậu chết chắc." Quý Hậu cầm quả bóng rổ một tay, dựa vào phía trước bàn học của cô.
Nghiêm Thấm ngẩng đầu: "Tôi chép của cậu."
Quý Hậu nhún vai, không tự chủ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, "Tôi không viết."
Nghiêm Thấm: "...."
Bởi vì thời tiết nóng bức, thế nên Nghiêm Thấm rất thích búi tóc củ tỏi, cô có kiểu đầu và cấu trúc khung xương gần như hoàn hảo. Đầu củ tỏi thể hiện một cách sinh động vẻ đẹp của khung xương. Khi cô cúi đầu xuống viết, từ độ cao của Quý Hậu nhìn xuống, tóc xù xù, làm cho tay hắn có chút ngứa.
"Đem móng vuốt của cậu ra." Cảm thấy hắn đang muốn vò mái tóc của cô, Nghiêm Thấm đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm cảnh báo.
Quý Hậu nhe răng: "Đều là huynh đệ, còn ra vẻ."
Nghiêm Thấm: "Ha ha."
Quý Hậu dùng chân đá vào bàn của cô: "Cậu cùng Thẩm Dịch An ở bên nhau?"
Nghiêm Thấm không ngẩng đầu: "Vẫn chưa."
Quý Hậu: "Thế sao còn ôm nhau?"
Nghiêm Thấm đáp: "Thế tại sao không yêu nhau còn ngủ với nhau?"
Quý Hậu nhìn cô chằm chằm, giơ tay lên vò đầu cô một cách dữ dội.
"A, Quý Hậu cậu làm gì vậy?!" Nghiêm Thấm ôm đầu hắn và rống to.
Quý Hậu tấn công trước, một tay nhéo một bên má cô, má cô mềm mại khiến anh gần như có thể dễ dàng xé đôi ra, "Tôi bảo cậu tránh xa cái tên mặt liệt kia ra."
Nghiêm Thấm bị nhéo đau. Giơ tay nắm lấy mũi hắn, miệng nói còn không rõ, thanh âm cảnh báo hắn: "Buông ra cho bà."
Quý Hậu hét lên với giọng mũi: "Đồ nóng tính, nghĩ rằng ông đây không có cách trị cậu đúng không?"
Nghiêm Thấm nắm mũi của hắn không buông, hung dữ: "Cho mũi của cậu rụng luôn."
Quý Hậu nhe răng với cô, Nghiêm Thấm kiễng chân lên, nâng cái cằm nhỏ của mình lên không nhân nhượng.
"ĐM, tuyệt vời tuyệt vời." Hầu Tử tới tìm người, nhìn thấy cảnh này ở bên ngoài cửa sổ, lập tức vỗ tay liên tục, đang định vọt vào để xem trò hay, ánh mắt nhìn thoáng trước cửa lớp có người: "Thẩm Dịch An?"
Chàng trai đứng trước cửa phòng học, như buổi sáng trong trời xuân, nhẹ nhàng đung đưa như liễu trong gió, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hai người trong lớp học.
Nghiêm Thấm nghe được ba chữ "Thẩm Dịch An", lập tức buông lỏng bàn tay nắm lấy mũi Quý Hậu, nhận thấy Quý Hậu không có ý định buông ra, "Aiya" một tiếng đẩy người ra, xoa xoa khuôn mặt bị nhéo đến đỏ của mình, quay đầu hướng Thẩm Dịch An chạy đến: "Anh Dịch An, anh tới tìm em a."
Thẩm Dịch An liếc về phía Quý Hậu, Quý Hậu cười lạnh, cầm chai nước Nghiêm Thấm trên bàn, ngửa đầu uống.
Thẩm Dịch An: "Đi ngang qua."
Nghiêm Thấm giơ tay túm tay áo đồng phục của anh lắc qua lắc lại: "Chủ nhiệm Lý bắt em viết bản kiểm điểm, em không muốn viết."
Hầu Tử nhìn thấy Nghiêm Thấm đang làm nũng với Thẩm Dịch An thì ngẩn người, trong lòng chửi ĐM ĐM không ngừng, Nghiêm Thấm con mẹ nó bị ma nhập sao?
Buổi tối, Nghiêm Thấm cầm giấy bút nằm lên bàn Thẩm Dịch An, anh không giúp cô viết, cô bắt đầu lầm lì dán mặt lên sách vở anh, tóc bị cô cọ ở sách, hai má phồng lên, uỷ khuất rên rỉ: "Ừmmm~~"
Ánh mắt Thẩm Dịch An dừng ở đôi môi hồng nhuận của cô, nhưng nhìn một giây liền rời đi: "Ngồi thẳng."
Cô gái nhỏ đang tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, đương nhiên ngoan ngoãn làm theo, ngồi ngay ngắn.
Thẩm Dịch An chưa bao giờ viết bản kiểm điểm, nhưng đã nghe không ít bản kiểm điểm của người khác, anh đọc một câu, cô viết một câu, đến đoạn tường thuật chuyện xảy ra, Thẩm Dịch An dừng lại: "Những lời người đàn ông nói, đã có chuyện gì xảy ra?"
Anh dừng lại quá lâu, Nghiêm Thấm ngáp dài, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ánh đèn mờ ảo, Thẩm Dịch An nghiêng đầu, cô gái nhỏ an tĩnh giống như một con búp bê Tây Dương, anh giơ tay muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng, ngón tay lại gạt những lọn tóc vướng ở gò má ra đằng sau tai.
Lông mi của cô rất dày giống như một cái quạt nhỏ, ngón tay thon dài của anh khẽ chạm lên đó.
Triệu Nhã Phỉ tới mang hoa quả cho anh, cửa đẩy ra, thấy một màn như vậy, đĩa hoa quả trong tay nghiêng, tất cả đều rơi trên mặt đất, bà ta đỏ mắt trừng to, gắt gao nhìn chằm chằm vào hành động của Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An nghe được tiếng động, vội vàng đem tay thu về, nhưng đã chậm.