Sau giờ Ngọ ánh nắng vẫn còn mang theo hơi nóng, Thẩm Dịch An đứng chắn trước mặt cô, vóc dáng của anh rất cao, dễ dàng che khuất ánh mặt trời giúp cô, để lại một bóng người ở nơi mà cô đang ngồi.
Cô gái nhỏ rõ ràng vẫn đang giận dỗi, cũng không nói lời nào với anh.
Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, môi mấp máy nhưng cũng không nói gì.
Bản thân anh cũng không phải là người phong phú về mặt ngôn ngữ.
Những người đi qua đường không nhịn được quay đầu lại xem đôi nam nữ kỳ quái này.
Nghiêm Thấm ngồi xổm tới mười phút, chân bắt đầu tê rần, hơi nhúc nhích, Thẩm Dịch An xem động tác nhỏ này của cô cất vào mắt, chờ cho đến khi nào cô không ngồi được nữa, tự mình xả giận xong tự đứng lên.
Trên đường xe tới xe lui, nơi hai người đứng cũng có người đi bộ đi qua, họ lại nhìn, một người đứng làm ô che nắng, còn một người ngồi xổm mím môi không nói năng gì.
Lại năm, sáu phút trôi qua, Nghiêm Thấm cảm thấy bắp chân đau, khịt khịt cái mũi, đôi môi mọng nước xệ xuống, mắt to ngấn nước ngước lên, giống như một con vật nhỏ hoang bị ức hiếp.
Ánh mắt Thẩm Dịch An hơi ngừng lại.
Cô gái nhỏ vươn bàn tay mềm mềm, nhỏ giọng rầu rĩ nói: "Chân em đau."
Chàng trai đưa tay ra.
Lưng của anh đối diện với ánh mặt trời, phía sau anh là một mảng lớn tia sáng ấm áp và chói lọi.
Ngón tay giao nhau, giống như một con bướm tìm được vùng đất thuộc về mình.
Cô gái nhỏ nhân cơ hội ôm eo của anh, cánh tay mềm mại ôm lấy anh, gò má đặt trên ngực anh, khi anh vươn tay chuẩn bị đem người đẩy ra lại nghe được giọng nói trầm thấp của cô: "Vừa rồi em nghĩ lại, ngày hôm qua rõ ràng anh có phản ứng."
Sống lưng Thẩm Dịch An cứng đờ.
Nghiêm Thấm rất vừa lòng phản ứng của anh, bàn tay nhỏ hướng tới chạm vào đôi chân dài của anh, Thẩm Dịch An sống mười bảy năm, chưa bao giờ gặp phải cô gái nhỏ nào lớn mật đến như vậy, rõ ràng ngoại hình đều rất ngoan ngoãn, nhưng lại to gan đến kỳ cục.
"Nghiêm...."
Cô gái nhỏ theo đà nhảy lên người annh, hai chân mảnh khảnh kẹp trên eo anh, "Chân em tê rồi, phạt anh cõng em về."
Thẩm Dịch An hơi hơi quay đầu lại xem cô, đang định nhíu mày, gò má của Nghiêm Thấm dán lên cổ anh, ngáp một cái, giọng nhẹ nhàng: "Em buồn ngủ."
Thẩm Dịch An thở dài, cõng người trở về.
Chàng trai tuấn tú như vầng trăng sáng cõng trên lưng cô gái nhỏ diện mạo xinh đẹp quyến rũ, hình ảnh này rất dễ gây chú ý, cho dù là đi vào bệnh viện cũng có người tò mò ngoái lại nhìn.
Một lần nữa trở lại phòng bệnh, Nghiêm Thấm ngồi ở trên giường, dụi dụi mắt, hướng anh vươn bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mềm: "Nóng, lau mồ hôi."
Thẩm Dịch An từ trước tới nay không có chăm sóc ai bao giờ, tính tình anh lãnh đạm cộng thêm xuất thân tốt, có người giúp việc chăm lo mọi việc, cũng chưa có ai dám đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh mà chỉ tay sai việc, nhưng----
Cô dám.
Hơn nữa còn như lẽ thường tình.
Thẩm Dịch An nhìn cô hai ba giây, xoay người vào toilet giặt chiếc khăn mặt.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài, chóp mũi rỉ ra ít mồ hôi: "Anh Dịch An, lau mặt trước."
Cô gái nhỏ sai việc rất thuần thục, không hề tỏ ra khách khí.
Thẩm Dịch An liếc bàn tay nhỏ của cô. "Tự lau."
Nghiêm Thấm vội vàng đem bàn tay vòng ra đằng sau, ngước khuôn mặt nhỏ mềm mại, nhắm mắt lại, chờ đợi anh hầu hạ: "Ừm, bắt đầu đi."
Thẩm Dịch An đành phải kéo cái ghế gần lại đây, khăn lông lau từ trán, lau đến phần đuôi lông mày, lại tiếp ở sườn mặt nhẹ nhàng lau, cuối cùng dừng ở chóp mũi yêu kiều của cô, từ từ chậm rãi, cẩn thận giống như chạm vào đồ sứ dễ vỡ.
Làn da của cô vừa trắng lại mềm, bởi vì phơi nắng nên hơi đỏ ửng, cánh môi mềm mại hơi hé mở, hấp dẫn hơn cả những quả anh đào căng mọng nước vào mùa hè.
Tống Tuệ Ninh tìm không được đành bất lực trở về, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy chính là cảnhh Thẩm Dịch An đang cúi đầu lau mặt cho Nghiêm Thấm.
Lau xong mặt, Nghiêm Thấm vươn tay, duỗi đến trước mặt anh nũng nịu: "Nơi này cũng lau."
Tống Tuệ Ninh và Nghiêm Thấm đối diện với ánh mắt của nhau, tầm mắt Nghiêm Thấm nhìn đến cô ta, lại nhàn nhạt rời đi.
"Dịch An..." Tống Tuệ Ninh bước vào gọi tên anh.
Thẩm Dịch An nói lời cám ơn với Tống Tuệ Ninh vì đã giúp anh đi tìm người.
Tống Tuệ Ninh nở một nụ cười: " Vì Tiểu Thấm là em gái của cậu, lại đột nhiên biến mất, tôi nhất định sẽ giúp, đúng rồi, em ấy vẫn chưa được truyền dịch, tôi đi gọi y tá đến."
Nói xong, cô ta đi tìm y tá.
Mu bàn tay giờ bị phồng rộp ở vị trí cắm kim tiêm, y tá xử trí xong xuôi cho cô ở tay còn lại, dặn dò: "Hai ngày tới không được dính nước, lần này phải chú ý van của ống, ấn chuông đầu giường nếu dịch truyền xong."
Nghiêm Thấm nhìn Thẩm Dịch An, tự hỏi anh đã nghe rõ lời y tá nói hay chưa.
Tống Tuệ Ninh mím môi, mở miệng: "Tiểu Thấm, vừa rồi anh trai em có gọi điện thoại cho em nhưng đầu bên kia lại có một nam sinh nghe, em bị mất điện thoại sao?"
Nam sinh?
Nghiêm Thấm nghĩ ngay là Quý Hậu, điện thoại của cô rơi ở phòng hắn.
"Hình như người ta rất lo lắng cho em, còn liên tục hỏi em đang ở đâu."
Nghiêm Thấm dừng lại một chút, quay sang hỏi mượn điện thoại của Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An hỏi cô: "Gọi cho ai?"
Nghiêm Thấm: "Quý Hậu, nhờ hắn đưa điện thoại tới đây."
Tống Tuệ Ninh liếc nhìn Thẩm Dịch An và nói: "Quý Hậu? Chị nghe nói cậu ta không dễ chọc, Tiểu Thấm, em nên tránh xa cậu ta một chút. Cậu ta không phải dạng hiền lành, coi nội quy trường học như trò đùa, loại người này..."
"Liên quan gì tới chị?" Nghiêm Thấm ngẩng đầu cắt ngang lời nói của cô ta.