EDITOR: ĐỘC LY
Cô ném bánh kem lên người anh, xoay người chạy đi.
Thẩm Dịch An siết chặt bàn tay, đứng ở nơi đó thật lâu, nhìn về phía cô rời đi. Thật lâu thật lâu lúc sau anh mới cử động, khom lưng nhặt hộp bánh từ dưới đất lên.
Nghiêm Thấm chạy xa một đoạn thì dừng lại, thong thả đi ở ven đường, giơ tay lên bắt lấy một chiếc lá cây khô khốc đang rung rinh rơi xuống, lá cây trên cây ở ven đường đều rụng hết, trụi lủi, lộ ra màu sắc nguyên bản, chẳng đẹp chút nào.
Cô vẫn thích cành lá xanh um tươi tốt hơn.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Gió thổi qua có chút lạnh, Nghiêm Thấm a một hơi, nhét tay vào trong túi áo.
Trở lại ký túc xá, ngay khi vừa đến hành lang, cô nhìn thấy những học sinh không về phòng mà đứng chỉ trỏ cái gì đó.
Mà nơi đó, giống như ký túc xá của cô.
"Nhạc Nhạc, làm vậy không hay lắm thì phải? Có chuyện gì nên chờ Nghiêm Thấm trở về thì hơn." Dương Nghệ đứng ở một bên khuyên nhủ.
Từ Tư Nam túm chặt Dương Nghệ đang có ý định ngăn cản, cô và Tôn Nhạc Nhạc từ trước tới nay đều có chung ý tưởng đen tối, "Dương Nghệ, chuyện này không liên quan đến cậu, tốt nhất cô không nên xen vào chuyện của người khác, Nhạc Nhạc đã báo ba mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm rồi, chúng ta không thể ở cùng một chỗ với cô ta, ai biết lúc cô ta phát bệnh sẽ như nào, lúc đó liên quan đến mạng người thì làm sao? Bệnh tâm thần giết người sẽ không phạm pháp!"
Tôn Nhạc Nhạc cầm hành lý của Nghiêm Thấm ném hết ra ngoài: "Tư Nam nói không sai đâu, ở cùng với một kẻ tâm thần, nói không chừng bản thân chết lúc nào cũng không biết." Sau đó quay ra hô to với đám học sinh đứng bên ngoài: "Các bạn đều nghe hết rồi, Nghiêm Thấm lớp Mười Ba bị bệnh tâm thần, hiện tại cô ta còn uống thuốc, các bạn nhìn thấy cô ta thì tránh càng xa càng tốt, mọi người đã đọc tin tức chưa? Bệnh tâm thần sẽ cầm dao giết người, lại còn không phạm pháp, các bạn có nghĩ đến....."
Lời còn chưa dứt, Tôn Nhạc Nhạc đã thấy Nghiêm Thấm đi tới, giọng điệu đang hùng hồn giảm một nửa, nhưng rất mau lại khôi phục: "Không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tránh xa cô ta ra!"
Nghiêm Thấm nhìn đồ đạc vứt dưới đất, xác địnhh đều của chính mình: "Là mày vứt?"
Tôn Nhạc Nhạc: "Là tao thì sao? Ký túc xá của bọn tao không chào đón kẻ tâm thần! Nghiêm Thấm, mày giấu giếm việc mày bị bệnh tâm thần, tao đã nói với giáo viên rồi, mày ngồi đấy chờ bị đuổi đi!"
Dường như sợ người ta không nghe rõ, câu trước câu sau đều là bệnh tâm thần. Xung quanh đã bắt đầu có nhiều người tụ tập, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thấm đều mang theo phòng bị và cẩn thận, ba chữ "Bệnh tâm thần" luôn luôn khiến mọi người tự nhiên có sự phản kháng.
Từ phía sau, Tôn Nhạc Nhạc móc ra một hộp đầy màu sắc, đổ toàn bộ viên thuốc bên trong, từng viên màu trắng chói mắt lần lượt rơi ra, bắn tung toé dưới chân những người đứng vây xem, một đám nữ sinh nhanh chóng lui về sau, giống như tránh né một đồ vật không sạch sẽ.
Nghiêm Thấm nhìn mấy viên thuốc trên mặt đất, cúi đầu, lông mày ngưng trọng, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì.
Tôn Nhạc Nhạc thấy vậy, càng không thấy sợ hãi, "Mọi người nhìn đi, thuốc này tôi đã cầm đi hỏi, đây là thuốc trị liệu bệnh tâm thần, cô ta là người mất trí, còn giết chết con mèo của tôi, ai biết sau này cô ta còn giết người hay không!"
Nghiêm Thấm chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt một màu đen bao trùm nhìn chằm chằm cô ta. Tôn Nhạc Nhạc đối diện với ánh mắt của cô thì không tự chủ lui về phía sau: "Mày mày muốn làm gì? Nơi này nhiều người như vậy, mày muốn làm gì?!"
Nghiêm Thấm từng bước từng bước đến gần, sau đó chậm rẫi ngồi xổm xuống, thế nhưng lại lấy ra một con dao gọt hoa quả từ rương hành lý.
Dao gọt hoa quả không lớn, nhưng khi cô rút nó ra khỏi hộp đựng dao, ánh sáng lạnh lẽo loé lên.
Những người có mặt tại đây kinh hoàng né tránh: "A."
Mà Tôn Nhạc Nhạc ban nãy còn kêu gào hùng hồn, giờ thấy thế chân lập tức mềm nhũn, đồng tử phóng to, thanh âm run rẩy: "Mày, mày, mày muốn làm gì? Nghiêm Thấm, mày định làm gì?"