Dương Nghệ nhìn bộ dạng ướt đẫm của cô, "Nghiêm Thấm, cậu, cậu không sao chứ?"
Nghiêm Thấm một câu cũng không thèm nói, chỉ lẳng lặng cầm chậu đi ra ngoài ban công, giây tiếp theo một trận----xôn xao.
Cô đẩy Dương Nghệ tránh ra, nâng chậu dội thẳng lên đỉnh đầu Tôn Nhạc Nhạc, dòng nước lạnh lẽo cứ thế chảy từ trên đầu xuống: "A a a a—"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Tôn Nhạc Nhạc ôm chặt hai khuỷnh tay, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
Dương Nghệ và Từ Tư Nam thấy một màn như vậy thì không khỏi khiếp sợ.
"Bộp." Nghiêm Thấm ném thẳng chậu xuống đất.
Hai người cho rằng sự việc cứ như vậy kết thúc, thế nhưng lại thấy Nghiêm Thấm trực tiếp túm lấy tóc Tôn Nhạc Nhạc, kéo người lôi ra ban công.
Cả người Tôn Nhạc Nhạc giờ đã bị doạ cho choáng váng, tiếng hét phản kháng không ngừng, "Hung thủ là mày, Nghiêm Thấm, mày muốn làm gì a a a a, mày buông tao ra, buông tao ra! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."
Không bỏ qua?
Nghiêm Thấm túm tóc cô ta, ấn cả người cô ta lên bệ cửa sổ ở ban công, khuôn mặt xinh đẹp nâng nhẹ: "Mày đoán xem, từ đây ngã xuống, có phải hay không tao sẽ trở thành hung thủ thật sự?! Bất quá, dù cho kết quả biến thành cái dạng gì, mày đều không thể thấy được."
Nghiêm Thấm lại đẩy người cô ta ra ngoài cửa sổ.
Những việc cô làm hoàn toàn không theo đúng kịch bản, Tôn Nhạc Nhạc đã bị hành động của cô doạ cho chân mềm nhũn, "Mày, mày dám! Mày, mày, mày buông tao ra! Mày tưởng tao sẽ sợ đúng không? A a a a.........Cứu mạng, giết người!! Cứu mạng."
Sự thật chứng minh không có chuyện gì Nghiêm Thấm không dám làm, đầu Tôn Nhạc Nhạc đã bị đẩy ra bên ngoài cửa sổ.
Dương Nghệ và Từ Tư Nam sợ xảy ra chuyện, muốn đi tìm quản túc.
"Đứng lại!" Nghiêm Thấm lạnh lùng hét lên.
Bước chân hai người đồng thời dừng lại, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, lưỡng lự trong khoảng thời gian ngắn.
Tôn Nhạc Nhạc khóc gào vịn cửa sổ, thời điểm Nghiêm Thấm quay đầu lại mới có cơ hội tránh thoát, cả người giống như không còn sức lực ngã trên mặt đất.
"Ô ô ô ô." Tôn Nhạc Nhạc nằm liệt dưới đất khóc: "Mày là cái loại độc ác Nghiêm Thấm, tao sẽ không để yên cho mày."
Nghiêm Thấm không đếm xỉa đến cô ta, thay quần áo, lau khô tóc, sau đó ngồi vào bàn cầm sách đọc.
Dương Nghệ và Từ Tư Nam vội vàng nâng Tôn Nhạc Nhạc từ dưới đất lên, "Đi tắm nước ấm đi."
"Đều tại cậu vô dụng, có mỗi con mèo cũng không quản được!" Tôn Nhạc Nhạc hất phăng bàn tay Dương Nghệ, hiện tại cô ta không dám xả giận lên người Nghiêm Thấm, chỉ có thể đẩy hết bực bội lên đầu Dương Nghê.
Dương Nghệ cảm thấy oan ức, trong ngăn tủ của mình giờ đầy nước tiểu của mèo, giờ vẫn còn mùi hôi thói, ai biết đang yên đang lành con mèo tự dưng chết.
"Cậu phụ trách an táng cho nó cho tốt." Tôn Nhạc Nhạc vênh mặt hất hàm sai khiến.
Dương Nghệ không dám từ chối, "....Được."
Tôn Nhạc Nhạc nhìn hướng Nghiêm Thấm, đứng thẳng người, món nợ này tao sẽ không bỏ qua như vậy, chúng ta chờ xem!
Ánh mắt nhìn chằm chhằm chiếc tủ đóng kín của Nghiêm Thấm.
Thứ bảy, Nghiêm Thấm đi tiêm vaccine với Thẩm Dịch An, bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người đến, đặc biệt hơn nữa là do vaccine này đang thiếu hụt.
"Anh Dịch An lấy được thẻ căn cước cho em rồi ư?" Nghiêm Thấm hỏi anh.
Thẩm Dịch An đưa cho cô: "Ừm."
Nghiêm Thấm nắm thẻ căn cước trong lòng bàn tay, rõ ràng là của mình, nhưng lâu như vậy rồi mới cầm vào, thật buồn cười.
"Làm thế nào mà anh.....tìm thấy nó?" Nghiêm Thấm rũ mắt xuống hỏi anh.
Thẩm Dịch An chưa phát hiện được điều gì khác thường, hay nói cách khác, anh không bao giờ và cũng không có khả năng nghĩ ba mẹ từ ái của mình có vấn đề gì khác thường. Cuối cùng thì làm gì có ai nghĩ xấu về ba mẹ mình.
"Ba sai người giúp việc tìm." Anh dặn dò cô: "Thẻ căn cước không thể ném lung tung."
Cô gái nhỏ nâng đôi mắt, mi mắt cong công, như là thật sự vui vẻ, hỏi anh: "Sao anh biết được rằng em ném lung tung nên mới không tìm được?"
Thẩm Dịch An không muốn thảo luận cái đề tài này với cô, lẽ ra anh phải đứng ngoài phòng tiêm chờ, chỉ mình Nghiêm Thấm vào, nhưng cô gái nhỏ này sợ tiêm, nhất quyết bắt anh phải đi cùng.
"Anh không phải tiêm."
Anh còn đang muốn khuyên nhủ, cô gái nhỏ đã giận dôi, mím môi quay đầu đi thẳng.
Thẩm Dịch An cau mày chỉ có thể đi vào với cô.
Trong lúc tiêm, toàn bộ quá trình Nghiêm Thấm đều không nhìn mũi kim, khuôn mặt nhỏ chôn trên đùi anh, "Cô gái nhỏ à, cánh tay thả lỏng a, lần này tiêm không khác gì những lần tiêm bình thường."
Nhưng hiển nhiên lời an ủi đối với cô không có chút tác dụng nào, cô vẫn sợ hãi, nhìn đến kim tiêm đã bắt đầu sợ hãi.
Thẩm Dịch An che lại đôi mắt cô, "Lát nữa chúng ta đi ăn gì được không? Hình như gần đây có một cửa hàng bánh miệng....." Nói một nửa, chàng trai gật đầu với bác sĩ, mà lời nói của anh vẫn tiếp tục: "Bánh kem dâu tây được không?"