Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thấm bỗng nhiên đứng lên: "Không thấy?!"
Động tác tay của Quý Hậu và Vương Quan Vũ đồng thời dừng lại, nhìn về phía cô.
Hầu Tử đầu lưỡi khẩn trương thắt lại, "Tôi tôi tôi về tới nhìn thấy cửa đã mở sẵn, sau đó, sau đó trong phòng không có người, tôi gọi vài tếng cũng không có ai đáp lại, cậu xem có phải cô ấy bị lão súc sinh kia bắt đi rồi không?"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Nghiêm Thấm không rảnh nghe hắn phỏng đoán lung tung, "Tôi đến ngay."
Quý Hậu nắm tay cô đè lại, "Tôi đưa cậu đi."
Nghiêm Thấm không có một chút do dự nào, "Được."
Hai chiếc xe motor phóng nhanh trên con đường gần trường học, Doãn Kinh Mặc lái xe tới, nhìn thấy Nghiêm Thấm đang ngồi sau chiếc motor ôm eo một chàng trai đi vụt qua hắn, mày hắn nhíu lại.
Muốn đuổi theo, nhưng đường này là đường một chiều, chỉ có thể đi về phía đầu đường mới có thể quay xe.
"Hầu Tử! Hầu—"
Xe motor vừa mới dừng lại còn chưa ổn định, Nghiêm Thấm lập tức nhảy xuống dưới, còn chưa cả cởi mũ bảo hiểm.
Quý Hậu muốn đỡ cô nhưng không kịp.
Nghiêm Thấm vội vã chạy vào, kết quả......Trợn tròn mắt.
"Sao lại thế này?" Nghiêm Thấm nhìn hai người ngồi trên sô pha, hoài nghi có phải mình bị ảo giác nghiêm trọng, nếu không thì tại sao lại thấy Trần Mộng Kỳ vẫn yên ổn ngồi trên sô pha?
Quý Hậu và Vương Quan Vũ bước vào sau cũng là vẻ mặt hồ nghi.
Hầu Tử đành ngượng ngùng xin lỗi bọn họ: "Chuyện đó, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không tìm cẩn thận, cô ấy không có bị bắt đi, mà là trốn ở trong tủ.
Nghiêm Thấm vung tay muốn cho hắn một đấm, Trần Mộng Kỳ mở miệng: "Lão ta.....đã tìm tới."
Nghiêm Thấm dừng lại, nhìn về phía cô: "Ý cậu.....Trần Minh Phàm?"
Trần Mộng Kỳ gật đầu: "Tôi không thể ở lại đây."
Trong lúc cô đang nghỉ ngơi, có một đám người phá cửa sau đó lập tức xông vào, cô sợ hãi trốn ở trong tủ, nghe ngóng đám người kia không ngừng tìm kiếm, may là hàng xóm bên cạnh nghe được xô xát hét lên muốn báo cảnh sát, đám kia thấy tìm kiếm một hồi không thấy người thì nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng toàn bộ quá trình đều không nhắc tới người đứng đầu, nhưng người muốn bắt cô ngoại trừ Trần Minh Phàm ra thì cô không nghĩ ra được người nào thứ hai.
"Báo cảnh sát đi." Vương Quan Vũ nói.
"Vô dụng." Trần Mộng Kỳ không còn tin tưởng pháp luật có thể lung lay được một người như Trần Minh Phàm.
Nghiêm Thấm cũng duy trì trầm mặc, trước đây cô cũng từng tràn đầy hy vọng, nhưng sau này......thì không. Bên ngoài bọn họ đều là những nhà từ thiện có tiếng được người người tán dương, không có bằng chứng xác thực, ai sẽ tin?
"Cậu đến nhà tôi đi." Kim Thần mở miệng.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
"Không phải, ý tôi là........Nơi này giờ không còn là chỗ an toàn nữa rồi, bọn họ đã tìm được nơi này, nói không chừng sẽ tới lần nũa, cậu đến nhà tôi, mẹ tôi rất thích con gái, bà ấy nhất định sẽ chào đón cậu." Làn da màu lúa mạch của Kim Thầm hơi phiếm hồng.
Một tay Vương Quan Vũ ôm Kim Thần lại đây, "Anh em, tôi xem trọng cậu."
Ngay cả Quý Hậu cũng vỗ vỗ vai hắn, ý động viên.
"Ảnh đã chụp được chưa?" Trần Minh Phàm ngồi trong xe, tròng mắt vẩn đục nhìn chằm chằm phía phòng nhỏ.
Vệ sĩ gật đầu: "Đã chụp rất rõ ràng."
"Gửi bức ảnh cho Thẩm tổng, ta muốn hỏi hắn xem chuyện này nên xử lý như thế nào?" Lão không nghĩ, Nghiêm Thấm lại có bản lĩnh như vậy, ốc đã không mang nổi mình ốc, còn gây thêm phiền toái cho lão.
Trần Mộng Kỳ luôn luôn rụt rè và sợ hãi, tính cách nhát gan bao lâu nay không dám gây phiền phức gì, giờ lại dám làm trái ý lão rồi khiến lão bị bàn tán trong giới, hiện tại đã có thể nhìn rõ bị ngườc khác xúi giục, thực sự đáng giận!
"Trần tổng, không bắt người về?" Vệ sĩ hỏi.
Trần Minh Phàm âm trầm cười lạnh: "Không vội, để mắt tới chúng nó, không cùng đường bí lối thì càng không biết điều, để tao dạy chúng nó một bài học, cả đời này bị tao chơi chán cũng không dám ho he một tiếng nào nữa!"