Edit: Nhược Vy Beta: Quanh
Vùng ngoại ô thành phố Cảng, trong một con ngõ sâu thẳm.
Sắc trời u ám đè nặng khiến con người cảm giác hít thở không thông. Trong ngõ nhỏ rất yên ắng, hai bên là nhà cũ, đa số đều đóng cửa.
Một người phụ nữ mặc sườn xám màu tím, dáng người cao gầy, tay cầm theo một cái túi du lịch, xuyên qua ngõ nhỏ.
Người phụ nữ mặc sườn xám màu tím dừng lại trước chiếc cửa kính khép hờ, ánh đèn đỏ nhạt chiếu vào mặt bà ta, tái nhợt lạ thường, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn không trung, ánh mắt mơ màng.
Một cô gái trẻ tuổi trang điểm quyến rũ bước ra, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, vỗ ngực.
"Ôi, sợ muốn chết, chị A Miểu, chị nghe tin gì chưa, thi thể vô danh ở viện Nghiên cứu Tội án thành phố Hồng bị trộm, tên trộm đã tiến vào Hongkong, còn nói tên trộm là nữ, cao một mét sáu, tuổi khoảng bốn lăm, thích dùng nước hoa Chanel no 5. Họ còn nói người này bên ngoài nhìn thì lạnh lùng, trên thực tế là người nhiệt tình, còn thường đi làm tình nguyện, làm bạn với người già..."
Giọng cô gái trẻ tuổi càng ngày càng nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Miểu Vân càng lúc càng lớn, làm như vô cùng hoảng sợ, hạ giọng nói, trưng ra vẻ tươi cười, "Những gì tin tức nói, chắc chắn không phải thật, họ đã thấy người đó đâu."
Hàn Miểu Vân xoay người nhìn cô ta, cười lạnh, "Người này chính là tôi." Bà ta giơ chiếc túi trong tay lên, "Trong này là xương người."
Vẻ mặt cô gái trẻ lập tức cứng đờ, sau đó phục hồi tinh thần lại, thét chói tai, "A! Quỷ, quỷ, có quỷ!" Vừa kêu vừa chạy về phía có ánh sáng đầu hẻm.
Cô ta vừa chạy vừa kêu, một số người ở trong ngõ nhát gan sợ phiền phức, cũng chạy đi theo.
Hàn Miểu Vân nhìn con ngõ hoang vắng, trong đầu hiện lên cảnh tượng rất nhiều năm trước.
Nhiều năm trước đây, nơi này đã từng là khu đèn đỏ, náo nhiệt rộn ràng, sau đó bị niêm phong bán đấu giá, cải tạo thành khu dân cư rẻ tiền, dành cho tầng lớp người bần cùng nhất xã hội ở.
Nhưng ai sẽ ngờ được, bà ta là chủ nhân của con ngõ này?
Rồi lại có ai ngờ, một người phụ nữ sở hữu tài sản cả trăm triệu, đã từng có gia đình, có chồng, có con trai, có được vật chất tài phú mà người người hâm mộ, chỉ mỗi vui vẻ là không có?
Chính là ở đây, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy thiếu niên đó. Cũng là lần đầu tiên bà ta hiểu rõ, thì ra bà ta không giống người bình thường. Bà ta với thiếu niên đó mới là đồng loại.
Đại đa số mọi người thường chỉ chú ý mặt nông bên ngoài, không thâm nhập vào bản chất bên trong. Nhưng một thiếu niên nhỏ hơn bà ta nhiều tuổi, tâm lý lại già dặn đến mức có thể dẫn dắt tâm trí bà ta, tuy đôi khi lại là một đứa trẻ.
Cậu ta đã từng nói cho bà ta, giết người sẽ khiến bà ta cảm giác vui sướng.
Bà ta nếm thử, tự mình lĩnh hội mới biết được, trong nháy mắt, thật sự cảm thấy sảng khoái.
Một người không biết làm gì như bà ta, đột nhiên trở nên không gì không làm được, trở thành chúa tể của thế giới này, có thể quyết định sinh tử của người khác. Loại cảm giác này thật sự rất vui sướng, khiến bà ta rất hưởng thụ.
Nhưng sau giây phút sảng khoái ngắn ngủi, lại là trống rỗng vô tận.
Rốt cuộc bà ta cũng hiểu, cái này không gọi là vui vẻ, chỉ có thể gọi là khoái cảm. Tựa như tình dục không có tình yêu, sẽ mang đến cho người ta kích thích ngắn ngủi, sau đó lại là trống rỗng cùng cực.
Trong đầu Hàn Miểu Vân vang lên một đoạn thơ cổ rất nhiều năm trước, có một người vì bà ta mà đọc:
Thế gian, tình nghĩa là gì?
Khiến người sinh tử hẹn vì có nhau!
Trời nam đất bắc cách đâu,
Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi.
Gặp nhau vui thú mấy thì,
Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời.
Phải lòng nhi nữ ấy thôi,
Lời đây muốn ngỏ mà người cách xa.
Nghìn năm núi tuyết bao la,*
Thân này lẻ bóng biết là về đâu.*
Sông Phần nước chảy rầu rầu,
Mịt mờ trống gõ nơi đâu năm nào.
Khói hoang dẹp Sở khi nao,
Gọi hồn người cũ, biết đâu còn vừa?
Núi này quỷ khóc trong mưa,
Trời kia đã ghét, phải chừa lòng tin.
Yến oanh rồi cũng cỏ vun,
Cho sầu mãi đợi mỏi mòn người thơ.
Uống cuồng cất khúc ngẩn ngơ,
Đến bên thăm lại nấm mồ nhạn đây [1].
[1] Bài thơ Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu của nhà thơ Nguyên Hiếu Vấn, bản dịch của Điệp Luyến Hoa
Ông ta còn vì bà mà sửa lại tên, Miểu Vân, lấy từ "Miểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ [2]?" Tượng trưng cho tình yêu của ông ta với bà.
[2] Ứng với hai câu * phía trên
Bà cũng vì bài thơ này, thay ông ta trả giá tất cả, làm những chuyện mà đại đa số những người phụ nữ ngu ngốc trên thế giới này sẽ làm.
Cuối cùng kết quả, bà ta chỉ còn hai bàn tay trắng.
Thậm chí, ông ta còn muốn lợi dụng cái chết của bà ta, chỉ vì tìm một con đường sống hèn mọn.
Đi đến ngày hôm nay, bà ta không thể không thừa nhận, bà ta có thể mua bất cứ mặt hàng xa xỉ gì trên toàn thế giới, nhưng lại không mua nổi tình yêu.
Thì ra thứ xa xỉ nhất tên là tình yêu.
Hàn Miểu Vân nhìn túi du lịch trong tay, trong lòng đau đớn, đây là tình yêu mà thiếu niên kia muốn sao?
Nếu như vậy, bà ta sẽ cho thiếu niên kia. Chỉ cần thiếu niên kia có dũng khí tới lấy. Tất cả đều nên kết thúc rồi, bởi vì bà ta đã rất mệt, không bước nổi nữa.
Hàn Miểu Vân đứng mệt, buông túi du lịch trong tay, kéo một chiếc ghế bành đặt ở cửa, ngồi xuống, hai chân bắt chéo, châm một điếu thuốc, vừa chờ vừa nghĩ đến một ít chuyện cũ.
. . .
Gần con ngõ, một chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ.
Thùng xe được cải tạo thành một địa điểm theo dõi tạm thời, Ninh Trừng cùng Lục Mang ngồi bên cạnh hai cảnh sát hình sự, cùng quan sát hình ảnh trên màn hình theo dõi.
Trong con ngõ dài vắng vẻ, chỉ có một cánh cửa mở ra, trước cửa có một người phụ nữ mặc đồ màu tím đang ngồi hút thuốc, nhìn như đang đợi người nào đó.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng cô đơn tiêu điều đó, trong lòng hơi nghẹn lại, người phụ nữ này có biết bà ta đang làm gì không?
Hiến tế.
Đây là cách mà Lục Mang biểu đạt.
Theo như phân tích của Lục Mang, ban đầu, Hàn Miểu Vân và Tống Tranh Vanh là đối tượng kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi muốn hành hạ đến chết. Kết quả lại là, Tống Tranh Vanh cùng Hàn Tư Tình chết, Hàn Miểu Vân còn sống. Đương nhiên, rốt cuộc Tống Tranh Vanh có chết hay không, giờ còn chưa có chứng cứ xác thực.
Có lẽ đều là một kẻ biến thái, cũng có lẽ là Hàn Miểu Vân quá thất vọng với hai bố con Tống Tranh Vanh và Tống Thanh Bắc, bà ta trở thành người theo đuổi thành tín nhất của kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, đi theo tận mười năm!
Đây có xem là tình yêu không? Tình yêu thực sự, không phải là khiến nửa kia trở nên tốt đẹp hơn sao? Vì sao bà ta lại biến thành một hung thủ giết người máu lạnh vô tình như hôm nay?
Ninh Trừng không cách nào hiểu được tình yêu như vậy.
Trong xe rất yên ắng, màn hình theo dõi thoạt nhìn vẫn không có động tĩnh gì, Lục Mang kéo cô xuống xe, nói ra ngoài hít thở chút không khí.
"Anh cảm thấy kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi sẽ xuất hiện sao? Có phải là Hàn Miểu Vân rất chắc chắn, người đàn ông này mới là tình yêu chân chính của bà ta?" Ninh Trừng chỉ có thể nghĩ như vậy, mới hiểu được lý do vì sao Hàn Miểu Vân cứ đi theo kẻ kia.
"Đối với Hàn Miểu Vân mà nói, điều bà ta hy vọng là thế, cho dù không phải, loại chuyện lừa mình dối người này, bà ta rất am hiểu. Đối với kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, hừ...." Trong giọng của Lục Mang có chút khinh thường, vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng, nói ra một sự thật tàn khốc, "Hắn ta chỉ huấn luyện Hàn Miểu Vân thành công cụ giết người, nếu cần thi triển một ít mị lực cá nhân, hắn ta cũng không tiếc, điều một tên biến thái am hiểu nhất là ngụy trang."
"Vậy hắn ta đối với thai phụ bị hại thì sao? Vì sao hắn ta muốn thu hồi xương cốt của cô ta? Hàn Miểu Vân cam nguyện mạo hiểm đến hoang đảo tìm kiếm, không phải muốn lấy cái này để uy hiếp kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi hiện thân sao?"
Đối với vấn đề này, Ninh Trừng vẫn không hiểu được.
Lục Mang kéo tay cô, xoa xoa, có lẽ cảm thấy tay cô hơi lạnh nên để tay cô vào túi áo khoác anh, dùng lòng bàn tay làm ấm tay cô.
"Đây là sự khác nhau giữa góc độ lý giải vấn đề của nam và nữ. Hàn Miểu Vân lý giải là, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi muốn thu hồi xương cốt của thai phụ bị hại, dựa theo hiểu biết của anh về hắn ta, thứ hắn ta muốn thu hồi là chính hắn, cũng chính là thai nhi trong bụng thai phụ đó."
"Tất cả người bị hại, bao gồm hai vụ án Hàn Miểu Vân bắt chước gây án, nạn nhân đều ít nhất là mười hai tuổi. Mười hai tuổi là ranh giới giữa nhi đồng và thiếu niên. Sự cố chấp này của hắn ta, nghĩa là, trong lòng hắn ta luôn xem mình là trẻ con, không muốn lớn lên phải không?" Ninh Trừng hỏi.
"Thông minh." Anh khẳng định, "Chắc là làm xong hắn ta mới phát hiện nạn nhân là thai phụ, thai nhi đã chết, hắn ta sẽ cảm thấy chính hắn cũng chết."
Việc này, Ninh Trừng liên hệ với phân tích tâm lý kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi của Lục Mang, không khó để lý giải, "Anh nói thai phụ bị hại gián tiếp bị kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi giết hại, hung thủ trực tiếp là Tống Tranh Vanh? Hay là Tống Thanh Bắc?"
Câu hỏi của cô khiến anh chìm vào một khoảng lặng, đôi mắt trong veo dần trở nên nặng nề.