Đỗ Lối mở to mắt, haigiọt nước to, nóng hổi lăn ra, ôm choàng Trương Lâm Sơn, anh yêu cô như vậysao? Dường như cô đã nhìn thấy môt gia đình, một gia đình hoàn toàn thuộc vềmình với một người chồng yêu cô, một ngôi nhà đầm ấm.
Đỗ Lối ngồi trong quán bar, chỗ này gần bờ sông, lànơi cô thích nhất. Từ buổi tối ngồi uống rượu thâu đêm với Trương Lâm Sơn, rấtnhiều lần cô đến đây một mình. Quán bar trước mười giờ thường vắng khách. ĐỗLối hay đến vào lúc đó, gọi một chai bia, ngồi ở chỗ cũ, thong thả uống mộtmình.
Cô nhớ lại từng cử chỉ, nụ cười, câu nói củaTrương Lâm Sơn. Đó là nụ hôn đầu của cô. Nơi đây ban đầu là hồi ức ngọt ngàonhất, bây giờ là hồi ức đau thương nhất.
“Tiểu Lối”.
Đỗ Lối nhắm mắt, trăm ngàn lần cô mơ một giấc mơlãng mạn, hi vọng ngày tình cờ gặp anh ở đây. Nhưng chưa bao giờ xảy ra. Dầndần cô hiểu, đàn ông không có những ý nghĩ lãng mạn như phụ nữ. Đặc biệt là mộtngười chín chắn như Trương Lâm Sơn.
Anh có thể chăm sóc cô, đem đến cho cô nhữngphút giây bột phát mê đắm nhất. Nhưng anh cũng như những người đàn ông lí tríkhác, không thể làm những chuyện ngốc nghếch, như một gã trai si tình.
Lúc này nghe thấy tiếng anh, tại sao không làmĐỗ Lối xúc động, chuyện gì đã khiến anh tìm đến đây?
Trương Lâm Sơn đăm đăm nhìn cô, niềm vui bất ngờban đầu, chớp mắt đã bị thay bằng cảm giác chát đắng. Tình cờ đến đây, tình cờmuốn vào uống một cốc, lại nhìn thấy cô.
Sau chuyến đi đó trở về, anh chưa gặp cô, tất cảthời gian và tâm trí đều dành cho Tuệ An. Cuộc sống của anh có thêm nhiều nộidung và màu sắc. Người thân, đồng nghiệp, bạn bè ai cũng phấn khởi chúc mừnganh.
Tuệ An dịu dàng chuẩn bị mọi thứ cho em bé. Tấtcả những kiến thức đọc trong sách, hoặc bác sĩ tư vấn, cô đều nghiêm túc thựchiện. Còn anh, bây giờ cũng không chê cô nói nhiều, anh có thể nghe Tuệ An nóibao nhiêu lần mọi chuyện liên quan đến đứa con. Nét mặt Tuệ An bừng sáng, khiếnanh liên tưởng đến Đức mẹ Maria.
Niềm vui sắp được làm bố làm cuộc sống của anhrất đủ đầy, vừa hết giờ làm là anh vội vã về nhà, Tuệ An nói đùa: “Anh tưởngcon lớn nhanh như thổi hay sao?”.
Anh lại thấy vui.
Tuệ An phải nằm dưỡng thai ba tháng, Trương LâmSơn đón bố mẹ vợ đến ở. Họ biết anh bận rộn, nên làm hết việc nhà. Sau đó bố mẹanh cũng thường xuyên qua lại. Trong nhà lúc nào cũng có người tất bật. Mọingười đều bận rộn xoay quanh đứa bé sắp ra đời.
Không khí gia đình như vậy khiến Trương Lâm Sơnthảng thốt nhận ra, đó mới là cuộc sống.
Hai tháng rồi, đã thấy hơi hướng mùa thu. Tuệ Anmặt đẹp như tranh, trong cái vẻ ngây ngất đáng yêu có nét đẹp an tịnh rất thiếuphụ. Cô có thể nũng nịu phàn nàn, suốt ngày nằm trên giường chán chết, bắt anhkể chuyện. Cô có thể im lặng nghe anh kể mọi chuyện, chỉ là những chuyện vặtvãnh, ở cơ quan hay chuyện gặp ở đâu đó, nhưng Tuệ An nghe rất chăm chú. Sau đónhìn anh với ánh mắt tôn sùng.
Ban đêm, Tuệ An cuộn tròn trong lòng anh, vòngtay ôm bụng rất tự nhiên. Cô thường nhỏ nhẻ với anh: “Nếu là con trai thì tốt,lớn lên nó sẽ giống anh, trở thành một người đàn ông tốt”.
Trương Lâm Sơn nghe vậy, lòng chợt nôn nao.
Có lúc nửa đêm, Tuệ An choàng tỉnh, khóc gọianh: “Lâm Sơn, con… em sợ”.
Trương Lâm Sơn cảm thấy cô giống như đứa trẻ,một đứa trẻ không thể xa anh.
Anh đứng trước mặt Đỗ Lối, khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô gầy đi trông thấy, chiếc cằm nhọn nhô ra, đôi mắt hạnh đào càng to. ĐỗLối nhìn anh bằng đôi mắt hạnh đào mở to, tim Trương Lâm Sơn như bị ai bópchặt, xót xa đến trào nước mắt. Sau đó anh thấy đôi mắt cô mờ đi.
Trương Lâm Sơn bước đến, ngồi vào chỗ cũ, nhẹnhàng đặt tay lên cô.
Đỗ Lối mỉm cười, trở tay nắm tay anh: “Anh uốnggì? Hay chỉ ngồi một lúc?”.
Trương Lâm Sơn gọi một chai bia.
“Đừng uống nhiều, nếu không, về nhà Tuệ An sẽbiết anh uống rượu”.
“Hôm nay chúng ta không nhắc đến cô ấy đượckhông?”.
“Không nhắc ư?”. Đỗ Lối khẽ lắc đầu: “Khôngnhắc, Lâm Sơn, làm thế nào đây? Muốn em ra đi sao? Đương nhiên em sẽ ra đi…ôi!”.
Trương Lâm Sơn đứng dậy kéo cô đứng lên, đi ra.
Đỗ Lối không nói gì, hai người về nhà cô.
Vừa vào cửa anh đã cuống quýt hôn cô. Đỗ Lốinhắm mắt, thầm nghĩ, lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng.
“Tiểu Lối, Lối…”. Trương Lâm Sơn vừa hôn vừa khẽgọi tên cô.
Đỗ Lối không trả lời. Cô còn hoảng loạn hơn anh.Hơn một tháng vừa rồi dài như một năm. Trương Lâm Sơn bận túi bụi, cô chỉ gặpđược anh một lần, còn lại là nhắn tin, gọi điện. Cô đã biết, cô sắp mất anh,nước mắt không cầm được, lại túa ra”.
“Đừng khóc!”. Trương Lâm Sơn thương xót lau nướcmắt cho cô, “Chờ đứa bé sinh ra, anh… anh sẽ ly hôn được không?”.
Đỗ Lối ngẩng phắt đầu, ngửa khuôn mặt đẫm nước,nghi ngờ nhìn anh, buồn bã lắc đầu: “Anh… anh sao có thể… em không muốn làm khóanh…”. Cô bật khóc. Sinh con xong sẽ ly hôn, cô nhớ đến mẹ, nhớ đến cuộc chiatay của bố mẹ cô.
Khi còn nhỏ, cô đã nghe thấy mẹ căm hận gào lên:“Anh còn muốn thế nào? Tôi tốt với anh như vậy, anh còn muốn thế nào”.
Bố cô chỉ mệt mỏi nói: “Em không hiểu đâu”.
Đỗ Lối dường như nhìn thấy Tuệ An, Tuệ An cũngnhư mẹ cô, đối tốt với Trương Lâm Sơn như vậy. Cô sao có thể nhẫn tâm…
Lại nhớ câu nói của Nghiêu Vũ. Phải, cô vàTrương Lâm Sơn thực sự ngưỡng mộ nhau, hiểu nhau, rồi yêu nhau. Nhưng có thểlàm gì?
“Anh đi đi, Lâm Sơn, em không phải là Tuệ An, em khôngphải đứa trẻ cần anh chăm sóc!”. Đỗ Lối biết, cô không bỏ được Trương Lâm Sơn,nhưng còn đứa bé, cô cảm thấy đứa bé là đỉnh núi cô không thể vượt qua.
“Không, anh không đi, có con anh rất vui, nhưng,anh yêu em, Tiểu Lối. Anh biết, bề ngoài em cứng rắn, thực ra rất cần anh an ủidỗ dành, anh thật lòng yêu em!”. Trương Lâm Sơn siết chặt cô.
Anh ấy thích trẻ con như vậy! Đỗ Lối ôm chặt anhkhóc to: “Lòng em hoảng loạn, lòng em trống rỗng. Em không biết nên làm thếnào, hãy bảo em nên làm thế nào, Lâm Sơn, nên làm thế nào?”.
Trương Lâm Sơn im lặng, vuốt ve cô, “Tiểu Lối,em bình tĩnh lại”.
“Em làm sao có thể bình tĩnh?! Em biết làm sao?Đó là con anh, anh yêu nó như vậy, em không thể nhẫn tâm! Em không thể xaanh!”. Đỗ Lối hét lên. Cô chưa bao giờ nóng giận trước mặt Trương Lâm Sơn, luôncảm thông, thấu hiểu.
Trương Lâm Sơn chỉ có thể ôm chặt cô, nhắc đinhắc lại: “Tại anh, tại anh…”.
Còn có thể nói gì? Nếu Tuệ An không mang thai,anh biết, anh sẽ ly dị, sẽ làm tổn thương Tuệ An. Anh có tham vọng, có mơ ướccó kế hoạch tốt hơn cho cuộc sống tương lai. Anh đã yêu Đỗ Lối, anh muốn sốngvới cô. Nhưng có con, nghĩa là có trách nhiệm, nghĩa là sẽ có nhiều ràng buộc.Anh đã ba bảy, sắp ba tám. Một người đàn ông gần bốn mươi, sao có thể cự tuyệtniềm vui có con. Trương Lâm Sơn không muốn xa Đỗ Lối, không thể quên những phútsay đắm bên cô. Anh cũng không thể bỏ Tuệ An, không thể bỏ đứa con anh đangmong đợi từ lâu.
Đỗ Lối một mình trong quán bar đêm xưa họ thứcvới nhau, vẫn ngồi chỗ cũ, một mình cô đơn. Cô không tin, anh tình cờ đến đây.
Trương Lâm Sơn dường như đã quyết định: “Nếu TuệAn cần đứa bé này, sau khi sinh, anh sẽ nuôi. Nếu cô ấy không cần, có thể đếnbệnh viện phá thai. Tiểu Lối, không gì có thể ngăn cản chúng ta. Cho dù, cho dùkhông có con, anh cũng không muốn xa em”.
Đỗ Lối mở to hai mắt, nước mắt nóng hổi trào ra.Ôm choàng anh, anh yêu cô như vậy! Dường như cô đã nhìn thấy một gia đình, mộtgia đình hoàn toàn thuộc về cô, có một người chồng yêu cô, có một mái nhà đầmấm! Toàn thân Đỗ Lối run rẩy, cuối cùng cô đã có chưa?
Nhưng, tối đó khi Trương Lâm Sơn về đến nhà,thấy trong nhà tràn ngập không khí phấn khởi, Tuệ An ngồi trên đi văng, dịudàng cười với anh: “Lâm Sơn, bố mẹ đang đặt tên cho con, anh mau lại xem, nênlấy tên nào”.
Trương Lâm Sơn bước tới. Trên bàn là hai tờ giấyviết đầy tên. Bố anh cười khà khà nói: “Sơn Tử, nghe nói, khi đặt tên phải tínhsố nét của mỗi chữ, chúng ta cứ xem qua đã, sau khi cháu bé sinh ra sẽ quyếtđịnh!”.
Tim anh nhoi nhói, bố anh đã bảy mươi tuổi, cuốicùng cũng được bế cháu. Đứa bé này dù gì cũng phải sinh ra. Anh nhìn vợ. MặtTuệ An ửng hồng, e thẹn, mắt long lanh như có nước nhìn anh. Anh cúi đầu khôngdám nhìn tiếp.
Ban đêm, Tuệ An lại nằm trong lòng anh, cười hớnhở: “Lâm Sơn, anh còn nhớ lúc chúng ta quen nhau không? Hồi ấy em nghĩ, anhthật cao to, vừa nhìn đã có cảm thấy vững chãi an toàn. Anh nhất định sẽ làngười chồng tốt, người bố tốt. Lâm Sơn em rất hạnh phúc…”.
Hạnh phúc ư? Trương Lâm Sơn lại nhớ khuôn mặtđẹp, buồn như hoa lê trong mưa của Đỗ Lối. Anh muốn khuôn mặt ấy rạng rỡ hơn,giống như lúc trên núi Vân Đỉnh, không có gì ràng buộc, cô chạy nhảy dưới ánhmặt trời, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”. Tuệ An hỏi, vòng tay ômcổ anh, “Lâm Sơn, em thường thấy ác mộng, mơ thấy con không ổn, anh trút giậnlên em, không cần em nữa”. Tuệ An vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Trương Lâm Sơn phát hoảng, vội dỗ cô theo thóiquen: “Sao có thể, không có chuyện đó đâu, em ngủ đi, ngoan nào, anh sẽ trôngcho em ngủ, trông cả con của chúng ta nữa”.
Tuệ An yên tâm ngủ, Trương Lâm Sơn chỉ muốn tátvào mặt mình một cái thật đau. Quyết tâm của anh, trong nháy mắt đã bị Tuệ Anđánh tan.
Đợi Tuệ An ngủ yên, anh xuống giường, ra bancông hút thuốc.
“Sơn Tử, con đừng hút thuốc nữa, Tuệ An khôngchịu được đâu”. Mẹ anh đứng đằng sau nhắc.
“Con biết rồi, tối nay con ngủ trên đi văng”.Trương Lâm Sơn bồn chồn không yên. Liên tục thở dài, con người ta muốn sốngtheo sở thích thật khó.
Tình yêu, có thể gặp nhưng không thể cầu, gặprồi cũng không dễ có được.
Anh dập tắt điếu thuốc, mang tấm chăn ra ngủtrên đi văng. Anh sẽ sống bình lặng suốt đời như vậy cùng Tuệ An và đứa consao? Đỗ Lối cũng còn trẻ, cô cũng có thể sinh con cho anh. Tại sao anh khôngthể có tình yêu hoàn mĩ?
Nhưng Tuệ An dịu dàng yếu đuối, anh không nỡ làmtổn thương cô.
Nghĩa là anh sẽ làm tổn thương Đỗ Lối. Làm tổnthương cô gái đã cho anh những đam mê nóng bỏng, những phút đắm say không thểquên.
Trương Lâm Sơn có một đêm không ngủ.
Từ hè đến thu, rồi đông đến, năm mới cũng qua.Cô vẫn chưa gặp Hứa Dực Trung.
Đồng Tư Thành cũng thay đổi nhiều. Anh chăm sóccô như người anh, trở thành khách quen của gia đình. Tình cảm chuyển sang dạngkhác, giống như tình bạn.
Cô thường ngẩn ngơ xoay chiếc nhẫn trên tay.
Đồng Tư Thành cuối cùng vẫn không nén được hỏi:“Nghiêu Nghiêu, tại sao em không cho anh đến gặp anh ta?”.
“Không đi”.
“Thôi được, nói anh nghe, em thích gì ở anh ta?Hứa Dực Trung đâu có chiều em như anh?”.
Nghiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Đồng Tư Thành, vẻ mặtanh bình thản, như đang hỏi một vấn đề bình thường.
“Em thấy vui, thấy thoải mái, Tư Thành”. Cô nhắmmắt, ngả mình trên xích đu: “Anh biết không? Thực ra em rất ghét bị anh chămnom mỗi ngày ba bữa ăn. Biết là vì em, nhưng vẫn không thích”.
“Ha ha!”. Đồng Tư Thành bật cười, “Em đúng là,được chiều quá sinh hư, cái gì cũng theo ý thích”.
“Không phải, em chỉ là không thích thay đổi thóiquen. Chiều chuộng một người, một lúc thì dễ, cả đời rất khó. Anh trở về, emkhông còn cảm xúc như ngày trước. Lúc nào cũng bình bình, đơn điệu, cho dù cócảm động, cũng không còn hứng thú”.
“Rất thẳng thắn!”. Đồng Tư Thành thở dài.
“Đúng, em yếu đuối, có tâm sự cũng chưa chắc nóira”. Nghiêu Vũ nhớ lại lúc cô tức giận với Hứa Dực Trung, nhớ lúc anh ăn trộmgiá nến cho cô, lúc anh tìm mọi cách vòng vo tiếp cận cô. “Anh biết không? Emluôn trân trọng những gì mình có, không phải mọi người đều có điều kiện tốt nhưem, bố có quyền, mẹ có tiền, cả hai đều có thể làm tất cả vì em. Cho nên, emnghĩ chắc chắn em sẽ có một tình yêu thuần túy. Bây giờ em không nghĩ như vậynữa, không phải muốn là có thể đạt được, con người ta khác nhau, không thểgượng ép, Hứa Dực Trung nếu không thể bỏ được em, sẽ tự nhiên xuất hiện thôi”.
“Vậy em không bỏ được anh ta, tại sao không đitìm anh ta?”.
Nghiêu Vũ mỉm cười: “Em cũng muốn tìm anh ấy,nhưng nhiều nhất bây giờ em cũng chỉ đi được một ngàn mét, Tư Thành”.
Anh lại xót xa: “Em có thể đi xa hơn nữa, em cóthể, Nghiêu Nghiêu”.
“Được, em sẽ đi tìm anh ấy, em sẽ một nhát tómngay! Ha ha!”. Nghiêu Vũ giơ nắm đấm, tinh nghịch vui cười với Đồng Tư Thành:“À, bệnh của anh đỡ nhiều chưa?”.
“Ừ, không có chuyển biến xấu, các chỉ số cũnggiảm”. Đồng Tư Thành lại tiếp: “Em có nghĩ anh ta đang ghen, mà ghen rất dữkia!”.
“Vậy sao anh còn không đi đi?”. Nghiêu Vũ giả bộhung hăng đuổi Đồng Tư Thành.
Anh vẫn ngồi yên: “Nhưng anh muốn thấy anh taghen”.
Nghiêu Vũ cười khanh khách: “Tư Thành, hôm naychúng ta tập đi một ngàn lẻ một mét nhé! Nhưng anh ấy ở xa như vậy, em đi baogiờ mới đến được?”.
Đồng Tư Thành bỗng ngoái đầu, nói: “Không cần đilâu, không xa, chắc chắn không xa”.
Đồng Tư Thành loanh quanh rất lâu dưới tòa nhàtrụ sở của tập đoàn Gia Lâm, ngẩng nhìn về phía khu vực văn phòng, miệng khẽnhếch cười đau khổ. Trước kia, anh dùng mọi cách đoạt lại Nghiêu Vũ từ tay HứaDực Trung, còn hôm nay, anh lại phải đến tận nơi mời người đàn ông đó đến yêucô. Anh thở dài, quả quyết bước vào.
Anh điềm nhiên ngồi trong phòng làm việc của HứaDực Trung. Anh ta sầm mặt nhìn anh, Đồng Tư Thành cười cười, nói thẳng: “Chẳngphải anh luôn muốn biết người Nghiêu Vũ yêu là ai?”.
“Bây giờ cô ấy thế nào?”.
“Hừ, anh quan tâm?”. Đồng Tư Thành hơi gắt: “Nửanăm anh không hỏi han gì, bây giờ lại quan tâm?”.
Toàn thân Hứa Dực Trung cứng đờ. Sao lại khônghỏi han, không quan tâm. Anh chỉ không vượt qua chính mình, trước giờ luôn làanh đi tìm Nghiêu Vũ, theo đuổi cô, bám riết cô. Nhưng cô thì sao, vừa cóchuyện là quẳng anh đi, thậm chí đã biết Đồng Tư Thành không bị ung thư nhưngvẫn không trở lại với anh! Anh biết cô đã khỏe, xuất viện rồi, bác sĩ nói côrất khỏe mạnh, nhưng anh không đến tìm, Nghiêu Vũ cũng không thèm đến tìm anh!
Anh mím môi lạnh lùng nhìn Đồng Tư Thành. Chínhcon người này, chỉ vì bản thân, ích kỉ trói Nghiêu Vũ ở bên anh ta, lợi dụng sựlương thiện, mềm lòng của cô, khiến cô cảm thấy có lỗi với anh ta.
Đồng Tư Thành trợn mắt nhìn rất lâu, Hứa DựcTrung vẫn im lặng, anh thở dài, đứng dậy: “Cảm ơn phó tổng Hứa đã tiếp tôi. Tạmbiệt! À, Nghiêu Nghiêu nói, lúc ở Tây Tạng cô ấy đã cầu nguyện, ai là người côấy yêu, cô ấy đặt trên đống đá ước nguyện ở Namco, là một mảnh đá màu nâu đỏ,trên đống đá ước nguyện cách hồ gần nhất. Sức khỏe tôi không tốt, không đi caonguyên được, nếu phó tổng Hứa có thời gian, hãy giúp tôi tìm ra bí mật, tôicũng rất muốn biết”.
Hứa Dực Trung ngồi lặng rất lâu, gọi trợ lý:“Đặt cho tôi vé máy bay tới Lhasa”.
Trợ lý ngạc nhiên, khuyên anh: “Phó tổng Hứa,Tây Tạng tháng ba toàn băng tuyết, rất lạnh”.
“Đặt vé đi”. Hứa Dực Trung nói xong cúi đầu xemtài liệu.
“Vâng”.
Thiên Trần ngồi trong nhà lên mạng. Nụ cười cứthế lộ ra, không sao ngăn được.
Anh ẩn mình quá kỹ, anhđã biết tôi là ai! Đồ cáo già!
Cỏ Mùa Xuân gửi một cái mặt cười:Chẳng phải tôi đã nói, chúng ta sẽ sớm gặp nhau?
Sao anh biết đó là tôi?
Còn nhớ trong hội thảo nhà ở nhândịp hội chợ bất động sản thành phố A ba năm trước không? Cô và mấy phóng viênbàn nhau viết bài tung lên mạng, tôi ngồi ngay cạnh cô, ha ha, tò mò nên lênmạng xem sao, kết quả, không chat sao lại quen nhau!
Tần Huyên, anh quả xảo quyệt, rõràng biết là tôi, vẫn giấu, hừ! Thiên Trần tức giận.
Cô nhớ tới chuyến đi đếnđảo Saipan xinhđẹp. Lúc lặn dưới nước, bên cạnh bỗng xuất hiện một người nhái, cảm thấy quenquen. Khi lên bờ bỏ mặt nạ ra, thì ra là chủ tịch tập đoàn Phương Bắc - TầnHuyên. Thiên Trần ngẩn người, đang mỉm cười định đi đến, chợt Tần Huyên nhỏ nhẹhỏi: “Cô chờ Cỏ Mùa Xuân phải không?”.
Thiên Trần hoảng hốt lùi một bước, loạng choạng.Tần Huyên nhanh tay túm được, mỉm cười: “Hoảng thật à!”.
Đương nhiên là cô hoảng. Tưởng tượng bao nhiêulần, nhưng chưa bao giờ nghĩ Tần Huyên và Cỏ Mùa Xuân là một.
Thiên Trần đứng trên bãi cát, mặt đỏ như tôm luộc.
Tần Huyên không vội, thong thả quay đi, ngoảnhnhìn ra mặt biển xanh biếc. Sau đó ngồi xuống, duỗi chân ra, ngoảnh đầu cười:“Sao vậy? Vừa bại lộ đã chết cứng à? Trên mạng tán như điên? Ra ngoài đời, nóimột câu cũng khó?”.
Thiên Trần bị anh ta khiêu khích, mặt đỏ bừng,cũng ngồi xuống, giọng bất bình: “Như vậy là không công bằng, anh đã sớm biếttôi, tôi lại chẳng biết gì về anh! Anh còn gặp tôi ở thị trấn cổ! Trời ơi, tôicòn làm bài phỏng vấn độc quyền, tôi… tôi chui xuống hố cho xong!”.
“Ha ha!”. Tần Huyên cười vang, lúc sau lại nhìnThiên Trần, giọng thành thực: “Xin lỗi, tôi không chủ ý giấu cô, chỉ là cảmthấy nếu lúc đó nói ra, sợ là cô còn hoảng hơn”.
Thiên Trần cười phá lên.
Mấy ngày sau, hai người dần dần quen hơn, trongđầu Thiên Trần, khuôn mặt của Tần Huyên và Cỏ Mùa Xuân bắt đầu hợp làm một.
“Thiên Trần, bây giờ cô sống một mình có quenkhông?”.
“À, vẫn tốt”.
“Ngày mai tôi đến thành phố cô công tác, có côngviệc, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp tôi chưa!”.
“Ha ha, thật à?”. Thiên Trần lại thích anh đến,Tần Huyên là một người bạn tốt. Anh đã chuyện trò với cô suốt hai năm với cáinick Cỏ Mùa Xuân. Bất cứ phiền não gì, Thiên Trần đều nói với anh, anh thu hếtvào bộ não. Bộ não đó còn có chức năng tra cứu xử lí tự động, phân tích từngvấn đề, cho cô từng đáp án!
Hứa Dực Trung bay đến Lhasa,thuê một chiếc xe chạy thẳng tới Namco. Tây Tạng mùa này khắp nơi một màu nâuxám, những lớp mây xám xịt vần vũ trên đầu.
Anh giận Nghiêu Vũ, thậm chí còn muốn bỏ cuộc.Đến giờ anh cũng không hiểu rốt cuộc Nghiêu Vũ yêu ai? Cô nói yêu anh, nhưngvẫn ở bên Đồng Tư Thành, còn vì anh ta suýt mất mạng… Hứa Dực Trung không thểchấp nhận. Là người đàn ông bình thường, anh không chịu nổi cách xử sự củaNghiêu Vũ.
Nửa năm, cô mới xuất viện, Hứa Dực Trung nghĩđến chuyện này lại tức tối.
Đồng Tư Thành tìm đến nói với anh chuyện đó, rõràng có ý tốt.
Không cần nghĩ anh cũng biết bí mật trên mảnh đácủa Nghiêu Vũ. Chắc chắn là khắc tên anh. Chắc chắn lúc Nghiêu Vũ đi Tây Tạng lòngcô đã có anh, nhưng càng nghĩ vậy, anh lại càng tức tối. Cô yêu anh như thếsao? Yêu mà ra viện hai tháng, một cú điện thoại cũng không gọi cho anh? Cóphải cô đã quen được anh cung phụng, quen anh phải chủ động?
Anh đứng bên hồ Namco. Gió lạnh thổi, kinh phạnbay phần phật. Nước hồ trong veo, xanh ngắt lăn tăn. Những tầng mây xám phía xađè xuống những đỉnh núi màu nâu sậm. Hứa Dực Trung khép chặt chiếc áo lông,bước nhanh lên sườn núi, anh tìm thấy mảnh đá màu nâu đỏ nổi bật giữa nhữngmảnh đá màu xám bạc. Anh ngồi trên đất nhìn mảnh đá, tim lại đập dồn. Có đúngnhư anh nghĩ không?