Mỗi ngày Đồng Tư Thànhmở cửa nhìn thấy cô, mắt anh sáng bừng rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt.Nghiêu Vũ rất vui, mong cho ánh sáng đó ở lại lâu hơn nữa trong mắt anh.
Tiêu Dương lái xe đến đón Nghiêu Vũ, anh khôngnói gì, phóng thẳng đến căn hộ Đồng Tư Thành mới mua. “Anh ấy mới về, xem ratinh thần vẫn tốt”.
“Anh biết từ khi nào?”.
Tiêu Dương trầm ngâm một lát, trả lời: “Từ mùa đôngnăm ngoái, anh ấy đã thôi uống rượu, Tư Thành rất thích rượu, em cũng biết. Lầnnày, anh ấy đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, xem có cần phải phẫu thuật, trước khiđi anh ấy nhờ anh chuyển cho em toàn bộ giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản”.
Mắt Nghiêu Vũ đỏ hoe. Cô ngẩng đầu nhìn lên căn hộ,bỗng nói: “Tiêu Dương, hôm nay không đến nữa. Anh đừng để Tư Thành biết em đãbiết chuyện, được không? Tiện thể mong anh giúp em một việc....”.
Nghiêu Vũ về nhà, lầm lũi không nói, biểu hiện của côgiống hệt lúc mắc chứng tự kỉ thời trung học, khiến bố mẹ cô rất lo lắng:“Nghiêu Nghiêu, con đến thành phố B, đã xảy ra chuyện gì?”.
Trước mặt bố mẹ, những người yêu thương nhất, NghiêuVũ buồn vô hạn, nhưng không khóc, chỉ đỏ mắt, nói với bố mẹ quyết định củamình.
“Nghiêu Nghiêu, mẹ nghĩ, con nên bàn bạc với DựcTrung, dù sao người con yêu vẫn là cậu ấy…”.
Nghiêu Vũ bỗng hét lên: “Anh ấy vứt con lại, bỏ đirồi…mẹ!”. Cô bật khóc.
Bố mẹ cô hoảng hốt. Mẹ ôm cô, mắt cũng đỏ hoe, bốNghiêu Vũ thở dài, ra phòng khách gọi điện đến nhà họ Hứa: “Xin hỏi Hứa DựcTrung có nhà không?”.
Người nhận điện là chủ tịch Hứa, sống với gia đìnhngười con cả, nhận được điện ông thấy hơi ngạc nhiên, con trai thứ Dực Trungsống ở ngoài, không biết ai gọi điện tìm nó? “Xin cho hỏi là ai gọi đấy?”.
“Ồ, chủ tịch Hứa ư?”. Bố Nghiêu Vũ hơi bối rối, nhưngvẫn ôn tồn: “Tôi là Trần Nam Đình!”.
Chủ tịch Hứa giật mình: “Phó chủ tịch Trần, rất xinlỗi, vừa rồi tôi không nhận ra, ha ha, ông tìm Dực Trung sao? Nó…”. Chủ tịchHứa ngừng lại, cười, “Xin chờ một chút, có lẽ Dực Trung vẫn ở công ty, tôi sẽgọi bảo cháu điện lại cho ông”.
Gác máy, chủ tịch Hứa gọi tìm Dực Trung, nhưng anhkhông có ở công ty, di động tắt máy, trực giác mách bảo, thằng con trai thứ củaông có thể đã xảy ra chuyện gì.
Bố Nghiêu Vũ đợi rất lâu, không thấy gọi lại, ông càngđoán ra. Giọng vẫn vui vẻ, khuyên con gái: “Nghiêu Nghiêu, Dực Trung chắc làghen, chắc cũng rất buồn. Con vừa nghe tin Đồng Tư Thành bị bệnh đã cuống lên,Dực Trung cho rằng thâm tâm con vẫn còn rất yêu Đồng Tư Thành. Cậu ta phải làmgì? Cậu ta bỏ đi, có thể vì buồn, cũng có thể muốn tốt cho con, nếu con vì thếmà giận cậu ta, thì con đã sai, con không hiểu lòng cậu ấy”.
“Nhưng, tại sao anh ấy tắt di động? Cũng không chịunghe con nói? Tại sao có thể ích kỉ bỏ đi như vậy? Anh ấy không hiểu con…”.
Bố cô nhăn nhó, đưa mắt nhìn vợ, hai vợ chồng cùngchung ý nghĩ, cũng ngầm ý đổ lỗi cho nhau đã quá chiều làm con gái sinh hư,việc gì cũng ý mình là nhất.
Mẹ Nghiêu Vũ từ tốn nói: “Hồi con đi viết bài vừa rồi,cũng đi liền nửa năm có liên lạc gì với nó đâu…”.
“Mới thử thách một chút đã không chịu được”. Nghiêu Vũbướng bỉnh lẩm bẩm. Cứ nghĩ đến Hứa Dực Trung quẳng mình lại cho Đồng Tư Thành,cô lại tức điên.
Bố mẹ cô cũng chẳng biết làm thế nào. Thầm nghĩ, nếuHứa Dực Trung vẫn còn yêu Nghiêu Nghiêu của họ, sau này không biết phải mất baocông sức để giảng hòa.
“Mọi việc nên để đường lui, biết chưa?”. Cuối cùng bốNghiêu Vũ tặng con gái lời khuyên.
Tiêu Dương làm theo kế hoạch của Nghiêu Vũ, nói dối làmuốn quan tâm Thiên Trần, nhưng không tiện hỏi, nên nhờ Đồng Tư Thành giúp đỡ.
Đồng Tư Thành bất ngờ xuất hiện trước mặt Nghiêu Vũ,tinh thần xem ra rất tốt, chỉ hơi gầy. Gặp Nghiêu Vũ, anh rất vui, tươi cườihỏi: “Dạo này em khỏe chứ? Quán trọ của em đã khai trương chưa? Anh nghĩ rồi,lạc viên đó nên giao cho em kinh doanh là hợp lí, anh không thạo viện này”.
Nghiêu Vũ vui vẻ: “Dạo này em cũng chưa trở lại đó,bây giờ cũng chưa vội, thị trấn còn đang trùng tu, bây giờ khai trương phảithuê người làm, du lịch ở đó còn chưa thịnh, nếu ít khách lại phải bù lỗ. TưThành, lạc viên đó của anh, em không thể nhận, nhưng nếu em kinh doanh được,mình cùng chia lãi được không? Tư Thành, em biết dạo này anh rất bận, hình nhưcông ty quá nhiều việc, anh và Tiêu Dương đều gầy đến nỗi trông chẳng ra ngườinữa”.
“Gần đây, đơn hàng nhiều, bọn anh đã thuê thêm người,nhưng vẫn không đủ, sư huynh chủ yếu nhằm vào khách ngoại tỉnh, nên thườngxuyên phải đi công tác”. Tiêu Dương xen lời đúng lúc. Những điều này hai ngườiđã bàn bạc kĩ, không để Đồng Tư Thành phát hiện.
“Hèn nào”. Nghiêu Vũ cười phụ họa. Cô giấu nhẹm chuyệnđi thị trấn cổ, không muốn Đồng Tư Thành biết cô đã nhìn thấy những thứ trongngôi nhà cũ. Nhưng, nỗi chua xót lại ngấm ngầm dâng lên. Đồng Tư Thành gắp thứcăn cho cô, những ngón tay gầy guộc, khớp ngón nhô lên, hèn nào khi ở Lhasa lúcanh nắm tay, cô có cảm giác như móng diều hâu. Anh quá gầy.
“Nghiêu Nghiêu, sao vậy?”. Đồng Tư Thành mẫn cảmnhận ra sắc mặt bất thường của cô, lo lắng hỏi.
“Không sao”. Nghiêu Vũ biết, không giấu nỗi anh, cô vàanh đã quá hiểu nhau.
Tiêu Dương xen lời: “Hay là cãi nhau với Hứa DựcTrung?”.
Mắt Nghiêu Vũ chợt đỏ, nhưng không phải giả bộ, côbiết không giấu nỗi Đồng Tư Thành, cô muốn trở lại bên anh một cách tự nhiênnhất, cô và Tiêu Dương đã bàn bạc kĩ từng câu nói.
Ánh mắt Đồng Tư Thành lộ vẻ đau đớn. Anh nhẹ nhàngkhuyên cô: “Cãi nhau là chuyện thường, rồi sẽ qua. Anh thấy Hứa Dực Trung cũnglà người tốt”.
“Anh ấy…”. Nghiêu Vũ ngập ngừng, “Không nhắc đến anhấy nữa, à Tư Thành, anh chuyển đến nhà mới rồi à?”.
“Ừ, chuyển đi thỏa mái hơn, sống cùng bố mẹ, có chỗkhông tiện”.
Tiêu Dương đá nhẹ vào chân Đồng Tư Thành tỏ ý nhắcanh, vừa muốn diễn một vở kịch hoàn chỉnh, vừa nhân cơ thực lòng muốn biết tìnhhình của Thiên Trần.
“Nghiêu Nghiêu, Thiên Trần có khỏe không? Dạo này bọnanh không được tin tức gì của cô ấy, kết hôn cũng không mời”. Đồng Tư Thành mởlời, đây cũng là mục đích của bữa cơm hôm nay.
Nghiêu Vũ lo lắng nhìn Tiêu Dương. Muốn nói dối nhưthật, phải nói thật chín câu rưỡi, mới được. Mục đích của hôm nay là để cô trởvề bên Đồng Tư Thành một cách tự nhiên, nhưng như thế nghĩa là phải nói choTiêu Dương biết tình hình của Thiên Trần. Cô cân nhắc từng chữ: “Hai người đókhông hợp nhau, anh ta không lãng mạn chút nào, còn Thiên Trần lại muốn đượcquan tâm chăm sóc. Anh cũng biết tính cách Thiên Trần vốn trầm lặng, nhưng LâmHoài Dương còn trầm lặng hơn. Cưới nhau rồi, muốn Thiên Trần tác động đến anhta cũng khó, hai người chẳng vui vẻ được bao nhiêu”.
Tiêu Dương lại đau lòng, đúng, bao nhiêu năm quenThiên Trần, cô luôn sống nội tâm, chính anh đã lôi kéo cô, đưa cô đi chơi, đinhảy, đi ăn, những lúc ấy, ánh mắt Thiên Trần mới sáng lên… bây giờ mắt côkhông còn ánh sáng đó nữa, chẳng trách lần gặp trên phố, trông cô như khúc gỗ,không còn sinh khí.
Một cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Không có những tiếng cườibất ngờ, những cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại hoàn hảo trong mắt thiên hạ. Có lẽđúng như Hứa Dực Trung nói, hôn nhân giống như tòa giáo đường có những ô cửa sổbằng kính màu sặc sỡ, nhìn bên ngoài không khác những giáo đường bình thường,nhưng nơi để ánh mặt trời chiếu vào, để kính màu phát sáng long lanh lại là mộtbức tường. Nghiêu Vũ thở dài.
Ăn cơm xong, Tiêu Dương xin phép đi trước. Đồng TưThành muốn đưa Nghiêu Vũ về. Cô cười: “Tư Thành, em muốn tham quan nhà mới củaanh, anh có hoan nghênh không?”.
Đồng Tư Thành nhìn cô một lúc rồi gật đầu.
Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách của Đồng TưThành vẫn đang trang trí, lắp đặt, hoa trên bệ cửa sổ là loài hoa đặc trưng củathị trấn cổ. Màu sắc tổng thể rất mạnh mẽ ấn tượng, chủ đạo là gam máu ấm.
“Như vậy sẽ cảm thấy ấm hơn”, Đồng Tư Thành giải thíchngắn gọn.
Cảm thấy ấm hơn? Nghiêu Vũ nhìn quanh, lòng anh chắcrất lạnh nên mới muốn dùng màu sắc ấm. Cô quay đi, đến bên cửa sổ, xây lưng về phíaanh, không muốn anh nhìn thấy sắc mặt sầu thảm của mình.
Ở đây cũng có một cái bàn lớn giống hệt chiếc bàntrong ngôi nhà ở thị trấn cổ, bên trên bày la liệt những chiếc ấn bằng đá. Cônhớ lại những chiếc ấn trong đĩa USB, càng mỗi lúc càng nặng trĩu, nhưng vẫn tỏvẻ ngạc nhiên thích thú: “Hình như anh rất thích khắc ấn?”. Vừa nói vừa cầm lênmột cái.
Đây là chiếc ấn bằng đá Thọ Sơn hình vuông, màu vàngnhạt nhẵn bong, kiểu chữ Lệ, khắc nổi. Nghiêu Vũ hít một hơi, thấy chiếc ấn vẫnchưa khô mực, liền in lên trang giấy trắng bên cạnh, một dòng chữ hiện ra: Hạnhhoa xuân vũ[1].
Cô cầm lên năm chiếc ấn trên bàn, in hết lên giấy.
[1]Nghĩa là: Hoa hạnh trong mưa xuân.
Chiếc ấn nào cũng có chữ Vũ!
Trận mưa hôm đó thật to, những nụ sen vươn mình trongmưa, đu đưa theo gió. Cô và Đồng Tư Thành cười vang hớn hở chạy vào mưa. “TưThành, thì ra hoa sen phải ngắm trong mưa mới đẹp nhất!”.
Đồng Tư Thành thở hổn hển đứng bên cô nói: “Cứ mưa làanh thích!”.
Cứ mưa là anh thích. Bởi vì tên cô là Vũ, nghĩa làmưa, bởi vì hôm đó có mưa…hôm đó sau khi trở về, anh đã khắc con dấu “phong vũđồng châu” tặng cô, nhưng đến năm thứ tư, anh lại từ chối không muốn cùng côchung một con thuyền vượt gió mưa… bởi vì hạnh phúc nên càng đau đớn, bởi vìtừng có nhau càng đau đớn khi để mất.
Từng chiếc ấn anh khắc, anh đâu có khắc ấn, anh đangcứa từng nhát dao vào long cô! Nghiêu Vũ hối hận, hối hận vì đã không cảm nhậnhết tấm lòng của anh, không cho anh dù chỉ một nụ cười xúc động.
Tình yêu của Đồng Tư Thành như cơn cuồng phong có sứcmạnh dời non lấp biển, chon vùi cô, làm Nghiêu Vũ nghẹt thở.
Cô cầm chiếc ấn, góc nhọn của nó đâm vào lòng bàn taycô đau nhói, cảm giác đau khiến cô giữ được bình tĩnh. Ở đó vẫn còn in dấu nụhôn của anh. Cô đã từng nghĩ, nụ hôn đó sẽ gắn với đường sinh mệnh trên bàn taycô suốt đời.
Cô muốn khóc, nhưng không khóc được, muốn cười nhưngcười không ra.
Vi vũ yến lai, lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến songphi, tự tằng tương thức yến quy la[2].
[2]Nghĩa là: Mưa bụi yến bay về, hoa rơi lặng thấm buồn, đôi yến bay trong mưa,dường như đã biết quay về.
Nghiêu Vũ khó nhọc cất tiếng: “Tư Thành, em xin lỗi…”.
“Không phải lỗi của em, chỉ là chúng ta không códuyên”. Đồng Tư Thành cười vui vẻ, anh luôn lặng lẽ đứng một bên, không nhìn thấysắc mặt Nghiêu Vũ, vai cô rung lên, anh vẫn đứng yên, cố kìm ý muốn ôm cô vàolòng, chỉ nói khô khan: “Người luôn muốn nói xin lỗi là anh, anh chưa thật hiểuem, bốn năm cũng chưa đủ, vì vậy, người sai lầm là anh, anh quá chủ quan…Nghiêu Nghiêu, em vui là tốt rồi, thấy em và Hứa Dực Trung bên nhau là anh vui,chỉ cần như vậy”.
Anh vẫn có thể cười, anh không muốn để cô lo lắng ư?Nghiêu Vũ quay phắt lại nhìn anh. Sống mũi anh rất thẳng, mặt anh rất gầy, mắttrũng sâu. Nghĩ đến bệnh của anh, mũi cô cay sè, gắng nở nụ cười, nói đùa: “Bậnkiếm tiền đến nỗi thành ra như thế này ư? Lúc mới về nước trông anh rất được,bây giờ lại thành cái mắc áo rồi, mặc quần áo lên trông bẹp dúm, ha ha!”.
Đồng Tư Thành không nhịn được cũng cười: “Em muốn xemảnh của anh hồi ở nước ngoài không?”.
Nghiêu Vũ gật đầu. Đồng Tư Thanh dẫn cô vào phòngsách, mở vi tính vừa xem vừa giới thiệu cho cô.
Nghiêu Vũ dẹp mọi ý nghĩ tản mạn, vui vẻ hỏi anh hếtchuyện này đến chuyện khác. Buổi chiều lặng lẽ trôi qua, gần tối, Nghiêu Vũ mởtủ lạnh hài lòng nhìn thấy bên trong vẫn có thức ăn, cô xắn tay áo, nấu vài móncho anh.
Đồng Tư Thành không phản đối. Anh lặng lẽ đứng tựa cửanhìn cô làm, đây vốn là cảnh tượng đầm ấm anh luôn mơ ước, lúc này nhìn mãikhông chán, chỉ muốn thấy cô bận rộn như vậy trước mặt anh, mắt dán vào từngđộng tác của cô, vo gạo, rửa rau, thái thịt.
Khi thức ăn bày lên bàn, Đồng Tư Thành cố gắng tỏ rathích thú, gắp từng đũa to. Mới ăn được vài miếng đột nhiên nôn ra hết.
Tay chân Nghiêu Vũ lạnh toát,vội vàng đưa giấy lau cho anh, giọng run run: “Anh sao thế, Tư Thành?”.
Anh ho sặc sụa, mặt trương đỏ, mệt mỏi xua tay, giọngthều thào: “Không sao, dạo này dạ dày anh không tốt, mấy hôm trước lại uốngnhiều rượu…”.
Nghiêu Vũ chạy vào phòng tắm, nước mắt tuôn như mưa,cô mở vòi, vã nước lên mặt, lấy cùi tay lau đi, ra sức tự nhủ, bình tĩnh, đừngđể anh phát hiện mình đã biết tất cả. Cô lau mặt, hít mạnh vài hơi, bình tĩnhNghiêu Vũ! Phải bình tĩnh! Cô cầm giẻ lau đi ra, nhẹ nhàng trách: “Anh đúng là,dạ dày không tốt lại còn uống rượu!”.
Giọng cô khàn nghe lạ hẳn.
“Ừ, sau này không uống nữa!”.
Nghiêu Vũ cúi đầu lau sàn nhà, nghe anh vừa thở dốcvừa giải thích, vẫn không ngăn được nước mắt, từng giọt lớn rơi xuống sàn nhà,cô cắm cúi lau sàn, mang giẻ lau vào phòng tắm vặn vòi cho nước xối đi vết bẩn,tựa lưng vào cửa khóc. Tiếng nước át đi tiếng khóc, cô vừa khóc vừa giặt giẻlau.
Khuôn mặt Hứa Dực Trung lại hiện trong tâm trí. DựcTrung, tha lỗi cho em, tha lỗi cho em! Em phải ở bên anh ấy, em nhất định phảiở bên anh ấy! Tư Thành nói, dù chỉ một ngày cũng tốt, nhưng nhìn thấy anh ấynhư bây giờ, dù một ngày em cũng không chịu nỗi!
Nghiêu Vũ nén khóc, vã nước lên mặt. Người run bắn,nước mắt như suối nguồn vô tận, vừa lau lại ứ ra.
Lại tự động viên, lau khô nước mắt, nhìn vào gương cốmỉm cười. Từ phòng tắm bước ra, cô đã bình tĩnh, mặt tươi tỉnh nhìn anh nói:“Tư Thành, anh phải quan tâm cái dạ dày đi, em vất vả mới nấu được, anh vừa ănđã nôn, làm em mất hết tự tin”.
Đồng Tư Thành cười vang: “Bác sĩ nói anh không đượcuống rượu nữa, thật tiếc, từ từ điều chỉnh sẽ tốt thôi, em đừng nghĩ linhtinh”. Anh dừng lại, mắt khẽ chớp: “Thực ra anh rất thích ăn những món em nấu,Nghiêu Nghiêu, em biết làm món sườn hầm củ sen không?”. Mẹ anh làm cũng rất ngon,nhưng thời gian này anh ít về nhà, bận quá!”.
“Em biết, nếu không biết thì em sẽ học. Mẹ em nấu ănrất giỏi. Ngày mai em sẽ nấu cho anh ăn được không?”. Nghiêu Vũ hiểu, anh khôngmuốn về nhà làm bố mẹ lo lắng.
Từ đó, hầu như ngày nào cô cũng mua thức ăn mang tới,ăn xong, lại dọn dẹp nhà cửa, sau đó ngồi chơi nói chuyện, cười đùa với Đồng TưThành, muốn yên tĩnh thì mỗi người lại mở vi tính ai làm việc nấy.
Mỗi ngày Đồng Tư Thành mở cửa nhìn thấy cô, mắt anhlại sang lên rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt. Nghiêu Vũ cũng thấy vui,mong cho ánh sáng đó ở lại trong mắt anh lâu hơn. Tuy nhiên, đến ngày thứ năm,Nghiêu Vũ mua thức ăn mang đến, Đồng Tư Thành ăn xong, bỗng nói với cô: “NghiêuNghiêu, em đừng như vậy nữa, anh có thể tự chăm sóc cho mình, anh chỉ khôngmuốn về nhà nghe mẹ suốt ngày phàn nàn”.
Nghiêu Vũ không nói gì, lặng lẽ ăn, liếc trộm anh, sắcmặt Đồng Tư Thành vẫn bình thường, chỉ có ánh mắt hơi bối rối. Cô bỏ đũa xuống,“Tư Thành, em và Hứa Dực Trung cãi nhau, vẫn chưa liên lạc lại, lòng em rấtkhông vui, đến đây chơi với anh một lúc không được ư? Mấy ngày nay em lại cóhứng thú nấu ăn, anh không thấy ngày nào em cũng đổi món mới hay sao?”. NghiêuVũ thở dài, “Có phải em đến đây làm anh thấy phiền?”.
Đồng Tư Thành hơi hoảng hốt, miệng mấp máy, nhưngkhông nói gì. Vì vậy Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục đến chăm sóc anh.
Hứa Dực Trung không gọi cho cô.
Cô cũng không gọi cho anh.
Lòng mỗi ngày thêm nặng nề. Nghĩ đến ánh mắt rạng rỡcủa Đồng Tư Thành, lại thấy phấn chấn.
Nếu một người phải dùng tín ngưỡng để giữ vững tự tin,thì Đồng Tư Thành bây giờ chính là tín ngưỡng của Nghiêu Vũ. Nếu một người cầncan đảm để khích lệ bản thân, thì ánh mắt rạng rỡ của Đồng Tư Thành là tất cảđộng lực của Nghiêu Vũ.
Ngày lại ngày trôi qua, Nghiêu Vũ vẫn đều đặn đi muathức ăn, mang đến nhà Đồng Tư Thành. Thời gian cô lang thang trên phố ngày càngnhiều. Nhìn dòng xe dòng người hối hả lại qua, cuộc sống đẹp biết bao, cô đitrên phố, qua những cửa hiệu bên đường, những tấm kính phản chiếu cuộc sống muônmàu, Tư Thành còn có thể nhìn thấy bao lâu nữa? Cô và Hứa Dực Trung liệu có còntương lai?
Nghiêu Vũ dần dần cảm thấy sợ đến nhà Đồng Tư Thành,cuối cùng một hôm cô không đến, ngồi nhà đùa với con chó vàng.
Buổi chiều Đồng Tư Thành gọi điện, lúc nghe máy,Nghiêu Vũ rõ ràng thấy tiếng anh thở phào.
“Tư Thành, hôm nay mẹ em có việc, em ở nhà giúp mẹ”.
“Không sao, anh chỉ muốn gọi cho em, không có ý gì.Nửa tháng nay ngày nào em cũng đến nhà anh, bố mẹ có nói gì không?”.
“Không có chuyện gì”. Nghiêu Vũ lại hối hận, sao cô cóthể quên Đồng Tư Thành đang bị bệnh nặng, “À, Tư Thành, hôm nay em làm một mónrất ngon, lát nữa mang đến cho anh, buổi trưa anh ăn gì?”.
Đồng Tư Thành ngập ngừng, nói: “Nghiêu Nghiêu, anhkhông sao, em không cần lo lắng như vậy”.
Anh càng như thế, Nghiêu Vũ càng lo lắng. “Tư Thành,bác sĩ bảo sao?”.
“Bác sĩ bảo anh rất khỏe”. Đồng Tư Thành cười, “Em cầnlàm gì thì làm đi, anh béo lên rồi, tăng hai cân rưỡi đấy”.
Nghiêu Vũ vui hẳn lên, nửa tháng mà anh lên hai cânrưỡi, cô rất vui. Nghiêu Vũ cười vang: “Ngày mai em lại đến, không lâu nữa, emsẽ làm cho anh béo ú”.
Đồng Tư Thành cũng không nhịn được cười, Nghiêu Vũ làthế, rất dễ vui trở lại. Anh nhìn mình trong gương, gầy đủ rồi, hoa lửa tronglòng lại rung rinh, mắt anh bắt đầu có hi vọng.
Thiên Trần tìm gặp Tiêu Dương hỏi thăm Đồng Tư Thành.Cô cũng không biết đang mượn cớ hay thật sự muốn biết bệnh tình của Đồng TưThành. Có lẽ cả hai, đứng ngồi không yên, cô hẹn Tiêu Dương.
Đây là lần gặp lại đầu tiên kể từ khi họ lặp gia đình.
Tiêu Dương không thay đổi bao nhiêu. Nhưng trong mắtThiên Trần, hai người đã thay đổi lớn, có một con song lớn ở giữa họ.
Như lúc này, anh ngồi trước mặt cô hỏi: “Em vẫn khỏechứ?”.
Trước kia, Tiêu Dương chưa bao giờ hỏi cô khách sáonhư vậy. Nghiêu Vũ nói, Tiêu Dương đã biết cô và Lâm Hoài Dương không hợp nhau.Nếu là Tiêu Dương ngày xưa, chắc chắn anh đã rất xúc động, rất lo lắng.
Cô có thể nói gì? Thiên Trần cảm thấy chính cô cũngđang khách sáo với Tiêu Dương: “Còn anh?”.
“Vẫn tốt, anh… vợ anh đã có thai”.
Đúng vậy, anh đã có gia đình, bất kể lúc đầu kết hônvới tâm trạng thế nào, anh cũng đã có vợ, lại sắp làm bố.
“Chúc mừng!”. Thiên Trần giọng khô khan.
Sau đó là im lặng. Yêu nhau càng sâu, khi gặp lại càngkhó nói.
“Thiên Trần, có lẽ có con mọi thứ sẽ khác”.
Đó là suy nghĩ của đàn ông ư? Cô không nghĩ vậy. Nhớlại lúc chat với Cỏ Mùa Xuân. Đa số hôn nhân của người phương Đông đều như thế,bất kể vừa ý hay không, chỉ cần có thể duy trì, lại có con, tuổi trẻ và cảm xúcsẽ mất dần theo sự trưởng thành của con cái”.
Thiên Trần ngẫm nghĩ, đúng vậy, bao gồm cả Tiêu Dươngbây giờ, anh chấp nhận hiện tại, lí lẽ an ủi cô cũng thay đổi… anh vẫn là ngườicô yêu. Nhưng không còn là người cô từng yêu, anh đã thay đổi.
“A Dương, mỗi người có nguyên tắc và mục tiêu sốngkhác nhau, hiện nay em không muốn có con, có con, sẽ phải có trách nhiệm, emlại không muốn cuộc sống như thế”.
Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn cô, vẻ thờ ơ trong mắt anhbiến mất, anh cắn răng, đột nhiên nói: “Ly hôn ư? Thiên Trần, chúng ta sẽ bênnhau”.
Mắt anh bừng sáng, khoảnh khắc ấy Thiên Trần muốnkhóc, đây mới là Tiêu Dương cô quen thuộc. “Không, A Dương, anh đã có vợ, cócon nữa. Anh là người đàn ông”.
Ánh sáng trong mắt tối dần, Tiêu Dương trấn tĩnh, chămchú nhìn Thiên Trần, kết hôn mới một năm, cô đã thay đổi đáng kinh ngạc!
Cuộc sống đang làm tăng khoảng cách giữa hai người.Thiên Trần trước mặt anh đã chín chắn, không còn là cô gái nhỏ ngày nào thíchlàm nũng. Tiêu Dương bỗng đau lòng, thời gian hơn một năm, trải qua cuộc sốngthế nào cô mới trở nên như vậy?
Cuối cùng Nghiêu Vũ đã nhìn thấy Hứa Dực Trung. Hômđó, cô xách túi thức ăn đứng trên vạch trắng chờ đèn xanh. Đèn xanh vừa bật, côbăng qua đường, gương mặt quen thuộc vuột qua mắt, Nghiêu Vũ ngoái đầu, nhìnHứa Dực Trung đang ngồi trên xe chờ đèn đỏ.
Nhìn thấy anh, mắt cô cay đỏ, đang định chạy đến nhưngđèn đỏ đã bật, xe anh lướt qua trước mắt cô. Nghiêu Vũ do dự một lúc, vẫy taxiđuổi theo.
Khi Hứa Dực Trung sắp đi vào tòa văn phòng, Nghiêu Vũgọi anh.
Anh vừa ngoái lại, cô đã chạy đến, tay nắm vạt áo anh,cúi đầu không nói. Anh thở dài, đang định mở lời, thì người lái taxi bên kiađường gọi to: “Cô gái, túi đồ của cô!”.
Nghiêu Vũ nhìn anh một cái rồi chạy sang lấy túi thứcăn, sau đó trở lại, vẻ mặt Hứa Dực Trung đã trở lại bình thường.
“Tại sao anh tắt máy? Chạy nhanh như vậy làm gì? Saoanh phải tránh em?”. Câu hỏi Nghiêu Vũ dồn dập như bắn sung liên thanh.
Những người qua lại tò mò nhìn hai người.
Hứa Dực Trung ngẩn đầu nhìn trời, lòng u uẩn, anh nhớcô, nhớ phát điên, đành tìm cách đi công tác ngoại tỉnh tìm cơ hội hợp tác.Ngồi ở thành phố này anh không chịu nổi. Đã cố chịu, nhưng lúc này,ngay chút can đảm nhìn cô một lần anh cũng không có. Anh sợ, mình sẽ giật túithức ăn khỏi tay Nghiêu Vũ, kéo cô đi.
Anh có thể làm gì? Đồng Tư Thành đã thế, Nghiêu Vũkhông yên tâm, muốn ở bên chăm sóc anh ta, anh có thể nói gì? Nhưng lòng mâuthuẫn, khó chịu.
“Anh nói gì đi!”. Nghiêu Vũ bắt đầu lo lắng.
“Em mua thức ăn cho Đồng Tư Thành?”.
Nghiêu Vũ vô thức gật đầu.
Hứa Dực Trung cay đắng: “Lòng em luôn có anh ta”.
Nghiêu Vũ giật mình, cô hiểu ngay ý anh. HứaDực Trung thấy khó xử, lẽ nào cô không? Cô nhìn anh, lại cúi nhìn túithức ăn, khẽ nói: “Anh muốn chia tay với em?”.
Hứa Dực Trung sững người, đau khổ, chua chátcùng lúc ập đến, làm anh rã rời, sau đó là cảm giác lo sợ, môi mấpmáy, lại mím chặt, ánh mắt âm u như nỗi buồn không thể khuây khoảnhìn cô, cặp mắt hằn sâu ở chỗ giao nhau.
Nghiêu Vũ không ngẩng đầu: “Sai rồi, là em nóichia tay”.
Anh kéo cô lại, giữ chặt trong lòng, nói lạcgiọng: “Không phải, không phải…”.
“Em xin lỗi…”. Lòng đau như xé, Nghiêu Vũ ngẩng nhìnanh, mong anh có thể hiểu, mong anh có thể tha thứ, mong vòng tay anhmãi mãi siết chặt, mãi mãi ấm như bây giờ!
“Anh đợi em!”. Hứa Dực Trung không dám nhìn cô,nói xong quay người bước nhanh vào công ty. Bước chân vững chắc, giữthẳng lưng, như sợ cô lại nói, sợ cô sẽ cự tuyệt.
Nghiêu Vũ hơi há miệng, lại mím chặt, in bónganh vào lòng. Quay người đi.
Đồng Tư Thành đang đợi em, cô nghẹn họng, rưngrưng, Tư Thành … đang đợi em! Ý nghĩ này giúp cô kiên định tiếp tục điđến nhà Đồng Tư Thành, cô và Hứa Dực Trung đi ngược chiều, mỗi lúcmột xa. Nhưng lòng dần dần an tịnh, bình yên.
Cô ấy muốn Đồng Tư Thành vui, Đồng Tư Thànhmuốn gì, anh biết rõ, làm sao anh có thể cạnh tranh với anh ta? HứaDực Trung đứng trong thang máy lặng lẽ nghĩ, cho dù trong lòng NghiêuVũ không có anh ta, cô cũng giấu, cũng đánh lừa anh ta. Còn anh, tuyệtđối không muốn Nghiêu Vũ bị kẹt giữa hai bên. Anh muốn để cô làmnhững gì cô muốn. Thà không nhìn thấy cô còn hơn nhìn thấy cô buồn.
Đỗ Lối gõ cửa đi vào phòng làm việc của HứaDực Trung. Từ trên tầng cô đã chứng kiến tất cả, chủ ý đến gặp anh:“Dực Trung, em đã nhìn thấy, anh muốn từ bỏ sao?”.
Hứa Dực Trung nhướn mày: “Còn em? Em đã muốntừ bỏ chưa? Tiểu Vũ rất lương thiện, cũng rất quan tâm bạn cũ, tôivà cô ấy không thể xa nhau, sao có thể từ bỏ”.
Đỗ Lối cười, nụ cười đẹp, buồn bã: “DựcTrung, chắc anh không biết, lúc mới ra trường, em và Nghiêu Vũ thực rađều có thể trở về thành phố B, dễ dàng có một công việc nhẹ nhàngổn định. Cô ấy tức giận ở lại thành phố này, chẳng lẽ em khôngthế. Kì thực, em và Nghiêu Vũ đều có mơ ước như nhau, đều muốn mộttình yêu thuần tuý. Chỉ khác là, em đã yêu Lâm Sơn, chồng của Tuệ An,đó là khác biệt lớn! Cô ấy luôn mạnh mẽ hơn em, như anh nói, không từbỏ cũng đáng”.
“Tiểu Vũ và em không giống nhau, em hay oánthán. Năng lượng sống của cô ấy mạnh hơn em. Tôi dám chắc, Tiểu Vũsẽ không bao giờ yêu một người như Sơn Tử, trong quan niệm của cô ấykhông chấp nhận như thế. Mơ ước của em và Tiểu Vũ, thoạt nhìn cóthể như nhau, nhưng bản chất lại khác. Ví như bây giờ, em đến đây khôngngoài tò mò vì thấy cô ấy một mình quay đi, thâm tâm em vẫn khôngmuốn Tiểu Vũ được nhiều thứ hơn em, sống tốt hơn em”. Hứa Dực Trungthản nhiên nói thẳng.
Anh không giận, chuyện của Đỗ Lối và Trương LâmSơn anh rất hiểu. Anh thông cảm với Đỗ Lối, bởi vì rốt cuộc cô thậtlòng yêu Trương Lâm Sơn, không giống hồi đầu theo đuổi anh. Cô không phôtrương, không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ đơn thuần bắt đầu từngưỡng mộ, dần dần thành ra như bây giờ.
Nghiêu Vũ từng nói, cô không chấp nhận như vậy,trừ khi Trương Lâm Sơn ly hôn.
“Đỗ Lối, Sơn Tử với em cũng thật lòng. Vấn đềlà ở Tuệ An, nếu Tuệ An không tốt như vậy, anh ấy sẽ không đắn đo.Thật ra bản chất anh ấy vẫn là người lãng mạn, rất coi trọng cảmgiác giữa hai người”.
“Em có định cả đời ở bên Sơn Tử như vậykhông?”.
Đỗ Lối rất lâu không nói. Cô ngồi trước mặtHứa Dực Trung, nhìn anh không chớp: “Dực Trung, em thật sự ngưỡng mộanh, con mắt nhìn nhận của Nghiêu Vũ quả không tồi. Anh hiểu cô ấy. Emchỉ nhắc anh một câu, Đồng Tư Thành như vậy, anh nên nghĩ cách. NghiêuVũ rất mềm lòng, nếu Đồng Tư Thành bị bệnh hai năm, cô ấy sẽ ở bênanh ta hai năm. Đó là nhược điểm lớn nhất của cô ấy, hoàn toàn khôngnghĩ đến cảm nhận của anh”.
“Được rồi, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt, tôivẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện của em và Sơn Tử, tôi đã nhậnlời với bố em, sẽ chăm sóc em, có chuyện gì, cứ nói, nếu giúp đượctôi rất sẵn lòng”.
“Ha ha, cho nên em mới ngưỡng mộ anh, em đến làmuốn nhờ anh một việc”.
Nghiêu Vũ thái khoai tây, đầu óc không để tâmvào công việc. Củ khoai tây tròn vừa trượt, suýt nữa cắt vào tay.
Đồng Tư Thành thong thả bước đến, lấy con daotrong tay cô: “Thái thế này, trước tiên thái một miếng, để xuống thếnày, củ khoai sẽ không bị trượt nữa, nhìn xem”. Anh lia dao như bay,loáng cái đã thái xong.
Đồng Tư Thành thở hổn hển, rồi bật cười: “Đếnlà vô dụng, thái củ khoai tây cũng thở dốc. Người nghèo sao lại mắcbệnh nhà giàu!”.
Nghiêu Vũ giật mình, giằng con dao từ tay anh,lườm anh: “Đàn ông không cần xuống bếp”.
Đồng Tư Thành bật cười: “Em có kiểu lý luậnấy từ khi nào vậy?”.
“Bố em thường nói vậy, chỉ cần có mẹ ở nhà,là ông không xuống bếp nữa, cùng lắm cũng chỉ rửa bát. Bố thườngnói, không phải không muốn xuống bếp, mà là nhìn thấy mẹ em xuốngbếp là bố thấy vui!”.
Đồng Tư Thành ôm lưng cô: “Nghiêu Nghiêu, anh cũngrất thích nhìn em xuống bếp. Em và Hứa Dực Trung vẫn chưa hoà giảisao?”.
Nghiêu Vũ không biết trả lời thế nào, quayngười, lại nhận thấy ánh mắt buồn rầu của Đồng Tư Thành, nụ cườitrên mặt anh cũng biến mất, cô nói: “Tư Thành, chúng ta ở bên nhau đừngnhắc đến anh ấy được không?”.
“Xin lỗi, anh nghĩ nếu em ở bên anh ta sẽ vuihơn. Ở bên một người bệnh như anh buồn lắm”. Nói xong anh ra khỏi bếp.
Ánh mắt Nghiêu Vũ tối sầm, nồi canh sườn hầmđậu xanh, mướp đắng đang sôi. Mùi thơm toả khắp bếp. Cô hiểu, Đồng TưThành chắc nhận ra, cô đã biết tất cả.
Bê thức ăn lên, Đồng Tư Thành đang lặng lẽ ngồibên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Ăn cơm thôi!”.
Đồng Tư Thành bỗng nhiên nổi giận: “Không ăn, emđi đi!”.
Nghiêu Vũ giật mình: “Anh sao vậy?”.
Anh thở hổn hển quay đầu, mắt phẫn nộ: “Thươnghại anh sắp chết phải không? Anh không cần! Người em thích là Hứa DựcTrung, không phải anh, anh muốn em ở bên anh, muốn nhìn thấy em, nhưngkhông phải thế này…”. Nói đến đây, giọng anh như hụt hơi.
Cả con người anh bỗng chốc suy sụp, ánh nắngxuân sớm tinh khôi rõ ràng chiếu vào, cũng không làm nó sáng lên.
Nghiêu Vũ sững người, hốt hoảng, chỉ sợ anh quỵhẳn, rụt rè nói: “Tư Thành, không phải thương hại, em vẫn quan tâmanh”.
Đồng Tư Thành ngẩng đầu nhìn cô, không dám tin.
“Em đã thấy vật đó trong ngôi nhà ở thị trấncổ, xin lỗi, Tư Thành. Em rất buồn, em cũng không thể xa anh, em ở bênanh, là thật, em…”. Nghiêu Vũ nghẹn giọng không nói được nữa.
Đồng Tư Thành bước tới ôm chặt cô.
Đầu Nghiêu Vũ dựa vào ngực anh, nghe thấy tiếngtim anh, do dự giây lát, vòng tay ôm lưng anh, lòng xót xa, anh quá gầy,giơ cả xương sườn. Nghiêu Vũ không do dự nữa, ôm anh thật chặt, mộtcái ôm thực sự. “Tư Thành, hôm trước chẳng phải anh đã nói, bác sĩbảo anh đang chuyển biến tốt? Không cần phẫu thuật? Anh xem, anh đãbéo lên nhiều, khẩu vị cũng khá lên, một tuần nay không bị nôn nữa…”.
Nghiêu Vũ nói như mơ ngủ, nước mắt lã chã. Côbiết, lần này xa Hứa Dực Trung sẽ rất lâu, rất lâu.
Cô không nói dối, cô thật lòng quan tâm anh. Saocô có thể dập tắt ánh lửa trong mắt anh? Đúng, quan tâm, nhưng quan tâmvà yêu là hai chuyện khác nhau. Chỉ cần anh có thể khoẻ lên, cô bằnglòng gạt bỏ mọi suy nghĩ khác, cô bằng lòng.