Trong phút chốc, tráitim Thiên Trần bị bóp nghẹt, đôi găng tay ấm mang tình mẹ nặng trĩu thít chặtbàn tay cô, cùng lúc, cô đã nhìn thấy cuộc chia tay tất yêu với Tiêu Dương.
Mặc dù Hứa Dực Trung nói không thể làm gì được nữa,sau khi giao bài viết cho tòa soạn, Nghiêu Vũ vẫn đi tìm Thiên Trần bàn cáchcứu vãn thị trấn cổ.
Nghe Nghiêu Vũ nói xong, Thiên Trần tư lự, rồi bảoNghiêu Vũ chuẩn bị những tư liệu cần thiết. Nghiêu Vũ nghe vậy gật gù khâmphục: “Thiên Trần, cậu càng ngày càng lợi hại, nói là trúng vấn đề, mấy ngàytrước Hứa Dực Trung bảo những căn nhà gỗ đó không có giá trị, mình không biếtđưa ra bằng chứng nào thuyết phục anh ấy”.
Thiên Trần cười: “Mấy ngày nữa, nếu có thời gian mìnhsẽ đến đó một chuyến”.
Lâu lâu không gặp, Thiên Trần gầy trông thấy, trầmlặng hơn rất nhiều, đôi mắt trong veo ánh lên thứ ánh sáng mà Nghiêu Vũ quenthuộc, cô bỗng thấy lo lắng, lắc tay bạn: “Thiên Trần, trông cậu lúc này, cócảm giác giống như… giống như lúc mình đến Đằng Xung sau khi chia tay Đồng TưThành”.
Thiên Trần cười buồn: “Cảm giác gì? Chán đời? Hay làkhông còn ham muốn gì nữa?”.
“Không, là vẻ thờ ơ. Lòng đã chết, thờ ơ với tất cả”.Nghiêu Vũ chậm rãi nói, “Mình tự đánh cược… xem có tìm được người yêu chính conngười mình, không vì điều kiện ngoại cảnh. Mình xa nhà hai năm, học cách sốngtự lập, độc lập suy nghĩ, nhưng mình biết, sâu trong lòng mình vẫn còn khátvọng, hi vọng vẫn còn cảm xúc, còn rung động. Hai năm, bây giờ nhìn đàn ôngkhông hề có cảm giác…”.
“Nhưng bây giờ cậu đã cùng Hứa Dực Trung, muốn biếttình trạng của Đồng Tư Thành sao?”. Giọng Thiên Trần vẫn bình thường: “Anh ấyvà Tiêu Dương đã như anh em ruột, hai người lao vào công việc, hết giờ, lại điuống rượu, hoặc đến quán bar. Anh ấy rất suy sụp, mắt… vô hồn! Như chẳng nghĩgì hết, ngoài kiếm tiền”.
“Dạo này Tiêu Dương luôn ở bên Đồng Tư Thành à?”.Nghiêu Vũ áy náy hỏi.
Thiên Trần thở dài: “Đúng, có lúc mình đến đó ngồi nửatiếng rồi đi, cũng không ai nói gì. Đồng Tư Thành gầy như que củi. Bây giờ anhấy không uống rượu, không uống trà, chỉ uống nước lọc, nhưng khi anh ấy uốngnước lọc, Tiểu Vũ, cũng thấy say giống như uống rượu. Nhìn cảnh đó, nhiều lúcmình muốn tránh, có lẽ mình mệt mỏi từ trong xương cốt. A Dương cũng biết,nhưng không nói gì!”.
Thiên Trần bàng hoàng, cảm thấy ngày chia tay với TiêuDương cũng không còn lâu nữa.
Gần đây Lâm Hoài Dương càng chủ động, có thời gian làhẹn cô. Hai người lặng lẽ bên nhau, anh cũng không nói nhiều. Thiên Trần lạirất cần bầu không khí yên lặng đó, bởi cô có thể tự do đi gặp Tiêu Dương, nếubố mẹ hỏi cô nói đi với Lâm Hoài Dương, sau đó cũng đến chỗ anh ngồi một látrồi đi, anh cũng không giữ. Mà những lần đi gặp Tiêu Dương như thế, cô lại thấyrất thoải mái.
Lâm Hoài Dương không biết cách làm cô vui như TiêuDương, không đưa cô đi khám phá những cái mới, không có xúc động mạnh, chỉ lặnglẽ bên nhau. Anh thật sự giống một cây dương đứng im lìm.
Lâm Hoài Dương, anh thường hẹn cô vào buổi chiều,trong nhà anh ánh sáng rất tốt, do anh tự thiết kế, phòng khách rất rộng, trầncao, thoáng đãng, trên đỉnh có giếng trời rộng rãi, ánh mặt trời mùa đông chiếuthẳng xuống, tràn ngập khắp phòng, Thiên Trần thường tự pha trà, ngồi trên đivăng, lúc nói chuyện với anh, lúc tự tìm sách đọc, Lâm Hoài Dương làm việc củamình. Nhưng phần nhiều anh chơi đàn và hát hết bài này đến bài khác.
Anh không thích những bài làng nhàng. Bài hát anh thíchnhất là Biển cả , mỗilần anh hát bài đó, Thiên Trần đều thấy ngỡ ngàng, nhìn anh bằng con mắt khác,thậm chí cô còn hoài nghi đó có phải là Lâm Hoài Dương luôn trầm lặng? Đồngthời lại nhớ đến Tiêu Dương, sau khi hát những bài kinh điển, anh thường đột nhiênnhái sang giai điệu bài Chuột yêu gạo để chọccô cười.
Khi Lâm Hoài Dương ngoái đầu, cười rạng rỡ nhìn cô,Thiên Trần nhận ra chút âu yếm từ trong mắt anh.
Những lúc hò hẹn, Lâm Hoài Dương chỉ uống trà, chơiđàn là hết buổi chiều, quyền chủ động thuộc về Thiên Trần, cô không muốn ở lạiăn cơm, anh cũng không giữ, cô muốn đi, anh sẽ tiễn. Cô không cho anh tiễn, anhsẽ bắt xe để cô tự về.
Tiêu Dương là mạch nước ngầm không ngừng phun bọttrắng, Lâm Hoài Dương là mặt hồ phẳng lặng.
Có lúc Thiên Trần ngồi trên đi văng hít hương tràthoang thoảng khắp phòng, bên tai là tiếng dương cầm êm ái, nắng mùa đông phủlên người cô, lòng lâng lâng, cô mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Lâm Hoài Dương trở thành một cây xanh im lìm trên conđường cô nhất định đi qua, không có hoa bay nhắc cô, hoa nở chính là tiếng timcây nhảy rộn, chỉ dùng màu xanh tràn ngập trên cành giúp cô xua bớt nỗi buồn.
Những phẩm chất ưu tú của anh rất rõ. Trẻ trung, tuấntú, tài năng, được bố mẹ Thiên Trần đánh giá cao. Mỗi khi đồng nghiệp trongtrường hỏi thăm, mẹ cô lại mỉm cười khiêm tốn nói đó là học trò cưng của ôngViện trưởng Viện thiết kế.
Còn Tiêu Dương, không có gì để bố mẹ cô hãnh diện. Chỉcó “thành tích” từng bị kỉ luật vì đánh bài.
Thôi, cứ để như thế, Thiên Trần thầm nghĩ. Cô khôngphải mệt mỏi giữa hai bên.
Nhưng bảy năm, Thiên Trần nhắm mắt, từng kí ức lạihiện ra. Lòng cô chỉ có khoảnh khắc yên tĩnh lúc ở nhà Lâm Hoài Dương, sau đó ýnghĩ lại quay về Tiêu Dương.
Giữa bố mẹ và Tiêu Dương, trước đây cô đứng ở tâm hìnhtròn, Lâm Hoài Dương vừa xuất hiện đã phá vỡ thế cân bằng đó. Như tối nay, cuốicùng Thiên Trần không thể kiềm chế hơn, cũng nổi đóa: “Con thích Tiêu Dương, bốmẹ thích Lâm Hoài Dương, người lấy chồng là con! Tại sao không nghĩ cho con?!”.
Mẹ nhìn cô, mắt đỏ dần, môi run run, tay chỉ vào cô:“Được, Tiêu Dương, con thích Tiêu Dương, vậy cứ đi tìm nó, ra khỏi nhà này,đừng bao giờ quay lại!”.
Thiên Trần sững sờ giây lát, rồi lao ra cửa, từ nhàchạy thẳng ra con đường bên ngoài trường, chân mềm nhũn, khụy xuống vệ đường,thở dốc từng cơn. Theo đuổi tình yêu sao khó khăn như vậy?
Gió ràn rạt thổi trong tán cây ven đường. Cô ngẩngnhìn trời, mây che khuất, không nhìn thấy một vì sao. Đêm lạnh, mỗi bước đi đềunhư giẫm lên băng, khí lạnh từ bàn chân bốc lên, lan khắp người tê cứng.
Cô vẫn kiên định bước, không quàng khăn, cũng khôngkhép tay, ngẩng đầu, mặc cho gió thổi nước mắt khô lại ướt.
Nước mắt từ trên mặt chảy xuống cổ, lạnh như một conrắn trườn qua, nhơm nhớp. Tim trong ngực đập rất chậm, mãi mới thấy “thịch” mộttiếng.
Lòng như đống đổ nát, cô lầm lụi đứng dưới ánh trăng,thỉnh thoảng có con chuột chạy qua, nháy mắt đã biến mất.
Yên lặng và yên lặng.
Thiên Trần không ngoái đầu. Cô biết mình không thể từbỏ bố mẹ. Không thể vì tình yêu mà từ bỏ bố mẹ.
Nhưng, đêm nay, Thiên Trần muốn xuôi theo tiếng lòng.
Bao áp lực, lo âu, day dứt bấy lâu, những lời của mẹlà giọt nước cuối cùng tràn li.
Nghiêu Vũ mở cửa, giật mình hoảng hốt: “Thiên Trần,sao thế? Lại cãi nhau với Tiêu Dương à? Vào đi!”.
“Dạo này mình với Tiêu Dương chỉ có buồn phải không?”.Thiên Trần bình tĩnh đi vào phòng, không bật khóc như mọi lần nhìn thấy NghiêuVũ.
“Đằng nào cũng khó khăn, dùng dằng lâu như vậy, làmsao vui được”. Nghiêu Vũ đưa cốc nước xong, ôm lấy bạn.
“Tối nay mình ở đây, ngày mai bọn mình đi thị trấn cổ.Bắt tay vào việc sớm đi”.
Nghiêu Vũ mừng quýnh: “Tốt quá, nhưng Thiên Trần,chiều mới đi được, buổi sáng mình có chút việc”.
“Mẹ đã ra thông điệp cuối cùng, bây giờ muốn bỏ trốncũng khó, mẹ nói nếu bỏ đi, cả đời sẽ không nhận mình nữa, mình biết tính mẹ…”.Thiên Trần tắm xong, thong thả kể.
Nghiêu Vũ phấn khởi: “Biết rồi, cậu không trốn nổi,dứt khoát không nhượng bộ, có con đi, lúc cháu ngoại gọi bà, mình đảm bảo khôngcó chuyện gì”.
Thiên Trần đẩy cô: “Đừng có ý nghĩ vớ vẩn đó!”. Rồichuyển chủ đề, “Này, sao trước đây mình không nhận ra cậu có lòng yêu nước nhưthế?”.
Nghiêu Vũ bật cười: “Cậu biết thế nào là yêu nướckhông? Trên mạng có đoạn viết thế này, phụ nữ đương nhiên là phải đẹp, nếukhông đẹp thì phải đáng yêu, không đáng yêu phải có khí chất, không có khí chấtthì phải có cá tính, nếu tất cả đều không có thì có thể nói cô ta có lòng yêunước!”.
“Ha ha!”. Thiên Trần cười phá lên.
“Vậy đúng rồi, lạ thật, Thiên Trần, cậu vẫn có thểcười được? Cậu cứng rắn đấy! Không buồn nữa à?”.
Thiên Trần cười: “Buồn chứ, nhưng biết làm sao. Đi thịtrấn cổ đã, về rồi tính”.
Chiều hôm sau, Nghiêu Vũ và Thiên Trần đi thành phố B,đến nơi trời đã tối, hai người vừa nhận phòng trong khách sạn, thì bố ThiênTrần gọi điện. “Thiên Trần, sao con có thể như vậy? Mẹ con khóc suốt đêm, vềnhà ngay!”.
“Đã đi là không về nữa”. Thiên Trần nghe vậy càngbuồn, giọng kiên quyết.
“Thiên Trần, con cũng biết tính mẹ, nếu tối nay conkhông về, có lẽ bà ấy không nhận con thật”.
“Bố, cứ vậy đi, tối nay con không về được”.
Giáo sư Đào bất lực, chuyển giọng dỗ dành: “Vậy con ởđâu? Con nói chuyện với mẹ đi”.
“Không nói, con ngắt máy đây”.
Thiên Trần ném điện thoại, cũng ném luôn cả mình ragiường.
“Sao không nói, cậu đi làm phóng sự ở thành phố B?”.
Thiên Trần ngẩng đầu: “Không, phải chờ đã, Tiểu Vũ,cậu nói xem, nếu mình làm căng, liệu mẹ mình có đổi ý?”.
Nghiêu Vũ cười: “Xem ra cậu mong bố mẹ đồng ý đến phátđiên rồi?”.
“Đúng, mong phát điên!”.
Sáng hôm sau hai người đến thị trấn cổ, Nghiêu Vũ đưaThiên Trần đi xem những con phố chuyên làm đồ thủ công, chỉ vào những chiếc cộtchạm khắc tinh xảo, xuýt xoa: “Nhìn thấy chưa, trên đó đều khắc sự tích Lưu,Quan, Trương[1] kếtnghĩa, nghe nói có chiếc cột còn kém chiếc này mà bán được bốn vạn đồng”.
[1]Các nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa: Lưu Bị, Quan Vân Trường, Trương Phi.
Họ thăm quan thị trấn cổ suốt buổi sáng, Thiên Trầnrất hài lòng: “Đúng là hiếm có, được bảo tồn rất tốt, chủ yếu nhất là cảm giácbầu không khí ở đây, chỉ có ở thị trấn cổ thực sự”.
Nghiêu Vũ gật đầu lia lịa. Hai người ăn bánh rán đặcbiệt của thị trấn cổ, Thiên Trần lại có điện thoại. Vừa nghe vừa liếc NghiêuVũ, giọng ngạc nhiên: “Vâng… em đang ở đó, anh ở đâu? Vâng, vâng”.
“Lâm Hoài Dương?”.
“Là nhân vật nào?”.
Thiên Trần thở dài: “Nhân vật mình xem mặt dạo trước,kiến trúc sư, không ngờ tập đoàn Gia Lâm mời anh ta thiết kế khu chung cư ởthành phố này, có lẽ là muốn mượn danh tiếng người đã thiết kế kiến trúc biểutượng của thành phố A”.
Nghiêu Vũ vỡ lẽ: “Mình nói với Hứa Dực Trung mình vàcậu đến đây, có lẽ anh ta biết tin này từ tập đoàn Gia Lâm. Làm thế nào bâygiờ?”.
“Đương nhiên phải lợi dụng”, Thiên Trần cười ranhmãnh, “Anh ta học kiến trúc, chẳng phải cậu đã nói kiến trúc thị trấn cổ rấtđặc sắc? Nhờ chuyên gia nói mấy câu, càng có trọng lượng”.
Hai người cười vang, Nghiêu Vũ vỗ tay: “Vậy chiều naylập tức hành động, mình làm việc mình, cậu đưa chuyên gia đi thăm quan, nhấtđịnh phải viết một bài thật đình đám!”. Đi mấy bước, lưỡng lự ngoái hỏi: “ThiênTrần, Lâm Hoài Dương thế nào? So với Tiêu Dương thì sao?”.
“Mau đi đi!”. Thiên Trần xua tay.
Nhìn Nghiêu Vũ khuất trong ngõ, Thiên Trần lại thởdài, nhanh thật! Lâm Hoài Dương luôn hành động rất nhanh. Được theo đuổi cũngthấy vui, nhưng lập tức nghĩ tới Tiêu Dương, lại ngẩn ngơ, lấy điện thoại gọicho anh: “A Dương, em đi công tác ở thành phố B”.
“Thiên Trần, trời lạnh rồi, có mang đủ áo ấm? Bao giờvề?”.
“Mang đủ rồi, mai hoặc ngày kia sẽ về”.
“Đi đường cẩn thận, đến tối anh gọi cho. Đừng ăn uốnglinh tinh, chọn quán sạch mà ăn”.
“Biết rồi, lần nào cũng nhắc”.
Mặt Thiên Trần lại tươi tỉnh. Cúp máy, núi Vân Đỉnhphía xa bỗng lọt vào tầm mắt, màu xanh đẹp như vậy sắp bị thay thế bằng băngtuyết và lá úa sao?
“Đang nhìn gì thế?”. Giọng êm nhẹ của Lâm Hoài Dươngđã vang bên tai.
Thiên Trần quay đầu, Lâm Hoài Dương mặc áo khoác lôngto xù, khuôn mặt điển trai mỉm cười, ánh mắt nhìn cô ấm hơn ánh mặt trời mùađông.
Cô cúi đầu, bóng đổ xuống chân thành một vòng trònnhỏ: “Ở đây rất dễ chịu, cảm giác thời gian trôi chậm hơn”.
“Nhịp sống ở thị trấn cổ sao có thể sôi động bằngthành phố lớn”. Lâm Hoài Dương nói: “Đi thôi, em định làm phóng sự ở đâu?”.
Suốt buổi chiều hai người đi khắp khu lạc viên, LâmHoài Dương cũng thấy ngạc nhiên, tán thưởng: “Đúng là hòn ngọc, mười mấy nămtrước anh đã được xem phác thảo của giáo sư, nhưng chưa bao giờ đến đây”.
Thiên Trần vội hỏi: “Nó có gì đặc biệt?”.
“Xét về kiến trúc, bản thân những lạc viên này khôngcó gì đặc biệt, nhưng bố cục các ngôi nhà bên trong đặc biệt cầu kì, như bạn emnói, rất coi trọng yếu tố phong thủy, từ tổng thể toàn thị trấn, đến chi tiếtlà khuôn viên mỗi gia đình, còn nữa, em thấy không, trước cửa mỗi ngôi nhà, kểcả những ngôi nhà nhỏ đều có một hòn đá lớn hình bầu dục để tránh tà. Đi, chúngta lên núi Vân Đỉnh nhìn toàn cảnh”. Lâm Hoài Dương có vẻ phấn khích.
Hai người đi thuyền qua sông, hổn hển leo lên núi,đứng trên đỉnh nhìn xuống. Lâm Hoài Dương trầm trồ: “Quả nhiên là thái cực đồtự nhiên. Thiên Trần, em nhìn dòng sông này, lại nhìn dãy núi xung quanh, cógiống thái cực đồ tự nhiên không? Nhìn ngọn núi phía sau thị trấn cổ kia, phongthủy gọi là long sơn, thế núi bên phải bên trái nhấp nhô tạo thành những đỉnhnúi phụ, hướng thẳng ra sông, so với ngọn núi Vân Đỉnh chỗ chúng ta đang đứng,theo hướng dựa bắc quay nam, chính là bố cục tốt, âm bao bọc dương!”. Nói rồi,Lâm Hoài Dướng cúi xuống lấy cành cây vẽ trên đất giảng cho Thiên Trần.
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô nhiều như vậy.Trước đó mỗi lần bên nhau hầu như chỉ có cô nói. Thiên Trần ngây ra nghe, thầmnghĩ, hóa ra không phải người ta ít nói, mà là phải tìm ra chủ đề người tathích.
Lâm Hoài Dương vẫn nói say sưa.
Thiên Trần không nghe được bao nhiêu, ngoài cụm từthái cực đồ. Từ ngữ quá chuyên môn cô không hiểu lắm, nhìn Lâm Hoài Dương lúcnày cô cảm thấy anh đầy sức cuốn hút. Nếu không có Tiêu Dương, anh thực sự làngười đàn ông rất tốt, chẳng trách bố mẹ thích như vậy, có lẽ đồng thanh tương ứng,họ thích chất tri thức của anh.
Cuối cùng Lâm Hoài Dương dừng lại: “Anh thấy nhữngkiến trúc ở đây rất có giá trị trong nghiên cứu văn hóa thời Minh – Thanh vàphong thủy thời cổ đại”.
Thiên Trần bừng tỉnh, câu nói cuối cùng của anh lọtvào tai. Cô nhìn thị trấn cổ phía xa, chỉ đống đổ nát ven sông bên rìa thịtrấn, nói: “Tiểu Vũ bảo, phía đó vừa dỡ mất một lạc viên bố cục hình chữ Đa”.
Lâm Hoài Dương giật mình: “Hình chữ Đa? Còn có nhữngkiến trúc đặc biệt như vậy sao? Hình chữ Đa tượng trưng cho đa tử đa phúc, cóbố cục đặc biệt, không phải hình chữ Phúc, chữ Hồi, chữ Chu phổ biến, trên toànquốc hiện chỉ có một hai nơi còn giữ được”.
“Đúng thế, khu đó chính là công trình giai đoạn mộtcủa tập đoàn Gia Lâm, hơn một vạn mét vuông, nghe nói giai đoạn hai sẽ dỡ khukia”. Thiên Trần chỉ tay.
Những lạc viên có mái cổng lợp ngói đen trước mắt sẽbị những kiến trúc bê tông cao tầng chèn ép? Lâm Hoài Dương lắc đầu: “Thật đángtiếc! Nên bảo vệ, những ngôi nhà như vậy ngày càng hiếm, những ngôi nhà có giátrị còn hiếm hơn”.
“Em làm phóng sự, kêu gọi bảo tồn, em cũng phỏng vấnanh, nhờ anh nói những đánh giá như vừa rồi, được không?”.
Lâm Hoài Dương cười, bối rối: “Về phỏng vấn giáo sưcủa anh”.
Thiên Trần vỗ đầu: “Đúng, sao em lại quên giáo sưTrương”.
Cứ chỉtrẻ con của cô đập vào mắt Lâm Hoài Dương, anh dịu giọng nói: “Mình đi chậmthôi, lúc lên đi quá nhanh”.
Dây đàn lòng cô khẽ rung, trước đây mỗi lần leo núi,hay đi cầu thang, cô mệt Tiêu Dương cũng dịu dàng như thế, anh luôn cõng cô mộtđoạn. Thiên Trần cúi đầu, khẽ nói: “Vâng”.
“À, anh phải gọi điện cho bố mẹ em, để họ khỏi lolắng, sao em đi công tác không nói với bố mẹ?”.
“Chuyện này… anh cũng phải giữ bí mật, em sợ tập đoànGia Lâm và chính quyền địa phương biết sẽ ngăn cản”. Thiên Trần giải thích.
Lúc xuống núi có mấy chỗ khá trơn, Lâm Hoài Dương tựnhiên chìa tay kéo Thiên Trần. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cơ thể cô, lòngThiên Trần xốn xang.
Ngày hôm sau, Nghiêu Vũ nói cần ở lại có chút việc,Thiên Trần ngồi xe Lâm Hoài Dương trở về.
Gần đến nhà, Thiên Trần hơi chần chừ. Cửa vừa mở, mẹcô mặt tươi rói xuất hiện: “Đang chờ hai đứa về ăn cơm. Thiên Trần, con bé nàyđi công tác cũng không nói, đúng là. Hoài Dương, cháu vào ăn cơm luôn, bênngoài rất lạnh”.
Thiên Trần cúi đầu, ủ rũ. Nếu là Tiêu Dương, chắc chắnlại có bão, lại một trận cãi vã. Khi Lâm Hoài Dương cáo từ ra về, mẹ cô vẫncười, không hề nhắc nửa câu, chuyện cô bỏ đi. Mẹ còn mua cho cô đôi găng taymới.
Thiên Trần đón lấy, đôi găng lông mềm mại, sờ lên mátdịu, vuốt lớp lông mềm lòng bàn tay dần dần ướt mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó,tim cô như bị bóp nghẹt, đôi găng tay mang tình mẹ nặng trĩu thít chặt tay cô.Cùng lúc cô đã nhìn thấy cuộc chia tay tất yếu với Tiêu Dương.