Đồng Tư Thành nhìnánh đèn, cảm giác Nghiêu Vũ đang ở bên. Anh biết những lời nói củamình hai năm trước đã đập nát giấc mơ tình yêu của cô. Anh luôn chorằng, do Nghiêu Vũ đọc quá nhiều tiểu thuyết, mà những gì tiểuthuyết viết đâu phải là hiện thực.
Đồng Tư Thành vừa về nước, chưa quen chênh lệchmúi giờ, đêm không ngủ được, ngày ngủ ly bì. Anh cố gắng rút ngắnthời gian ngủ ban đêm, dành thời gian cùng Tiêu Dương lo liệu việc côngty. Công ty chưa khai trương, Tiêu Dương đã lôi kéo được mấy khách hàngcũ. Hai người rất vui, tràn đầy tin tưởng vào tương lai.
Thời gian này công việc chủ yếu do Tiêu Dươngđảm trách, chiều và tối Đồng Tư Thành mới ghé qua công ty. Hai ngườimới tạm thuê ba nhân công, bận bù đầu.
“Sư huynh không đi gặp Nghiêu Vũ thật sao?”. TiêuDương hiếu kì hỏi dò.
Đồng Tư Thành hôm sau đến công ty, mới ba ngày, dườngnhư đã gầy hẳn, cứ như da thịt bị mất nước. Anh cười trả lời, “Đểcông ty ổn định đã”.
Sau mười hai giờ đêm là Đồng Tư Thành không buồnngủ nữa, anh mặc áo khoác đi đến nhà Nghiêu Vũ, không lên tầng, chỉđứng dưới nhìn lên. Ngày trước Nghiêu Vũ không có thói quen thức đêm,mười hai giờ là đi ngủ. Nhưng đêm nay, đèn phòng cô đến hai giờ vẫnnhẫn nại phát ra ánh hồng ấm áp.
Cô thực sự đã khác ngày xưa. Đồng Tư Thànhlặng lẽ đứng dưới tầng. Thời gian hai năm thay đổi con người ta baonhiêu? Nghiêu Vũ bây giờ thói quen sinh hoạt đã thay đổi liệu có cònlà Nghiêu Vũ anh quen thuộc?
Đồng Tư Thành nhìn lướt khu nhà tầng cũ kĩ,đây là kiểu nhà tập thể thập niên bảy, tám mươi thế kỷ trước, caobảy tầng, tường ngoài quét vôi xám tróc lở, dán đầy các loại quảngcáo vặt, và những hình vẽ linh tinh.
Đây là khu tập thể quen thuộc, không cần vào anhcũng biết trên hành lang hẹp để đầy các kiểu thùng rác và đủ thứtạp nham. Sống ở đây phần lớn người thu nhập trung bình hoặc thấp,mỗi buổi sáng sẽ có những bà nội trợ mặc đồ ngủ nhàu nát ra muaquà sáng, nếu có nhà nào cãi nhau thì cả tầng đều bị đánh thức.
Từ nhỏ Đồng Tư Thành đã ghét những người đànbà đanh đá trong khu tập thể, lúc cãi nhau họ có thể đứng ở cái sânchung bên dưới chửi từ sáng đến trưa. Cư dân đa phần đã sống ở đâymấy chục năm, lúc vui vẻ mấy bà bê bát cơm ra ngoài đứng túm tụmvừa ăn vừa tán gẫu, nhưng lát sau có thể cãi nhau om sòm chỉ vì ốngthoát nước bị tắt, nhà ai phải bỏ thêm ít tiền.
Từ rất lâu anh đã hạ quyết tâm không thể sốngcuộc sống như vậy. Chỉ cần nghĩ đến để Nghiêu Vũ đến gõ cửa từngnhà thu tiền điện nước, va chạm với những người đàn bà đó, là anhkhông chịu nổi. Anh tuyệt đối không muốn sau này đi làm trở về nhàphải nghe Nghiêu Vũ phàn nàn giá chợ tăng, hoặc là hí hửng thông báotháng này siêu thị đại hạ giá những mặt hàng gì.
Cuộc sống bao gồm những điều vụn vặt, nhưngĐồng Tư Thành cho rằng, nâng cao điêu kiện vật chất sẽ giảm đáng kểnhững chuyện vụn vặt đó. Anh dứt khoát giữ quan điểm đó.
Sau khi từ nước ngoài trở về, anh mua quà chomẹ, mua dao cạo râu cho bố. Bố anh ngắm nghía hồi lâu, rồi đem dùngthử, ngày hôm sau đã thấy ông dùng lại bộ dao cạo cũ, ông bảo chỉcần cạo được râu, bộ mới anh mua ông không nỡ dùng. Đồng Tư Thànhkhông biết nói sao.
Thói quen tiết kiệm thâm căn cố để suy cho cùngđều là thói quen của người nghèo. Đồng Tư Thành không vội, khi nàocó tiền, anh sẽ dần dần thay đổi tất cả những thói quen đó.
Ngồi bên một khóm hoa phía xa, gió lạnh thángmười hai không làm anh thấy lạnh, nhìn ánh đèn lọt ra từ phòng NghiêuVũ, anh cảm thấy toàn thân tràn trề động lực.
Lòng bồn chồn, chỉ muốn chạy lên tầng gõ cửa,nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Lặng lẽ đứng dưới khu nhà, không ngừnghình dung cảnh tượng Nghiêu Vũ nhìn thấy anh, không ngừng tự nhủ, đợicông ty hoạt động thật tốt mới đi gặp cô. Anh nghĩ, chỉ có điều kiệntốt mới có thể nuôi dưỡng tình yêu.
Quanh quẩn dưới nhà, nhìn ánh đèn kia, anh đoánnhất định Nghiêu Vũ đang lên mạng đọc tiểu thuyết. Trước đây anhthường cười cô: Nghiêu Vũ, không phải em đọc sách, mà là ăn sách. Tốcđộ nhanh như vậy, có đọc kĩ không?
Em chỉ nhìn lướt là không quên!
Nghiêu Vũ rất thích đọc tiểu thuyết, nghe nóihồi nhỏ nhà không có người trông, liền bỏ cô vào thư viện, đọc sáchlà thú vui lớn nhất của cô. Vào đại học, cô thường lên mạng đọctiểu thuyết, đọc cả trong thời gian tự học. Đồng Tư Thành thấy lạhỏi cô sao không đọc giáo trình?
Có biết vì sao em học khoa Văn không?
Vì sao?
Bởi vì khoa Văn rất đơn giản, chỉ cần đọcnhiều là được. Lí lẽ méo mó của cô anh không nói lại được, thànhtích của cô cũng bình thường, chỉ cần đủ điểm qua các kì thi, chonên anh cũng để mặc cô.
Đồng Tư Thành nhìn ánh đèn đó có cảm giácNghiêu Vũ ở bên. Anh biết, những lời nói của anh hai năm trước đã đậptan giấc mơ tình yêu của cô. Anh luôn cho rằng, tại Nghiêu Vũ đọc quánhiều tiểu thuyết, mà những gì tiểu thuyết viết đâu phải là hiệnthực.
Bây giờ anh không thể không thừa nhận sự tồntại của tình yêu. Nỗi nhớ, bóng Nghiêu Vũ từ từ đi xa dần, vẻ mặtcô khi ngoái lại ngày ngày đều hiện lên trong giấc mơ của anh, khôngchỉ một lần anh hối hận. Nghiêu Vũ ngày đó non nớt như cây hoa trong nhàkính, không chịu nổi gió mưa.
Đồng Tư Thành từng nghĩ, nếu anh nói với ĐỗLối những lời thế, cô sẽ bình tĩnh chia tay với anh, còn hẹn hai nămgặp lại, xem có thể làm lại từ đầu.
Nhưng Nghiêu Vũ lại khác.
Sự lãng mạn và thói quen tiết kiệm của NghiêuVũ khiến anh luôn cảm thấy cô là người cực kì mâu thuẫn.
Bốn năm đại học Nghiêu Vũ luôn chi tiêu tiếtkiệm, anh hỏi cô tiết kiệm như vậy làm gì, cô chỉ cười nói, bố mẹcô là người tiết kiệm.
Rồi cô kể. Lúc nhỏ hai bố con về quê nội, nhìnthấy những ngôi nhà đất trong làng và những nông dân mùa đông vẫn nằmchiếu mùa hè, bố cô rất mủi lòng.
Từ nhỏ đã được bố mẹ giáo dục phải tiếtkiệm, hồi đại học mỗi tháng học chỉ cho cô ba trăm đồng tiền sinhhoạt phí. Nghiêu Vũ thích mua sách, vậy là đành tiết kiệm chi tiêu.
Lẽ ra, hoàn cảnh gia đình như thế, Nghiêu Vũvốn hiểu biết, cô sẽ hiểu vấn đề hết sức thực tế đó. Nhưng cô hìnhnhư không hiểu.
Nhà tuy nghèo, nhưng Nghiêu Vũ vẫn được nuôidưỡng như báu vật. Anh nhận ra điều đó qua một số thói quen của cô.Ví dụ anh phải đưa cô đến ngân hàng mở tài khoản, bởi Nghiêu Vũ chưabao giờ vào ngân hàng. Đồng Tư Thành hỏi, em không có tài khoản?
Cô trả lời: Trước khi đến đây học đại học, emmua gì cũng đều nói với bố mẹ, em không gửi tiết kiệm, vào ngânhàng làm gì?
Ví dụ về thăm nhà, Nghiêu Vũ cũng không đi muavé tàu. Cô bảo xưa nay chưa bao giờ một mình đi tàu hỏa, nếu có điđến các thành phố khác chơi hoặc mua sách, cũng chưa bao giờ phải đimột mình. Đồng Tư Thành rất lạ hỏi tại sao?
Cô cũng rất lạ hỏi anh: Em không đi tàu hỏa,một mình ra ga tàu làm gì? Thì ra trước đây cô chưa bao giờ đi đâu màkhông có người nhà đi cùng.
Khả năng sống độc lập của cô rất kém, nhưnglại cực kì hiểu biết, những điều đó khiến Đồng Tư thành cảm thấyrất kì quặc.
Cuối cùng khiến anh kinh ngạc nhất là quan điểmcủa Nghiêu Vũ về tình yêu. Cô chỉ có một quan điểm, tình yêu của bốmẹ cô rất giống trong tiểu thuyết, đến giờ họ vẫn yêu nhau. Cho nên côtin vào tình yêu, tin rằng có tình yêu thuần túy thủy chung, người takhông có là bởi vì họ tạm bợ, là bởi vì chưa gặp, là bởi vì họkhông chịu tìm kiếm.
Nghiêu Vũ như vậy, Đồng Tư Thành chỉ biết nhănnhó, những điều này anh dần dần tự dổng kết trong thời gian hai nămxa nhau. Hồi đó anh không nghĩ, Nghiêu Vũ sẽ không chấp nhận. Anhtưởng, xuất thân từ gia đình khó khăn cô sẽ cùng quan điểm với anh,sẽ hiểu những suy nghĩ hết sức thực tế của anh.
Hai năm trôi qua, Nghiêu Vũ tự thuê nhà ở, làmviệc và sống tự lập ở thành phố này. Trước đây cô sợ ngủ mộtmình, không quen môi trường lạ, bây giờ dường như đã thay đổi. Tất cảnhững điều đó, là do anh tạo nên ư? Anh vẫn nhớ, năm thứ tư, chínhNghiêu Vũ nói với anh, nếu thành phố này không có anh, cô sẽ quay vềnhà, cô thích thành phố non xanh nước biếc quê hương, nơi đó vẫn cònmột thị trấn nhỏ cổ kính rêu phong.
Ánh đèn ở tầng bảy cuối cùng cũng tắt. Xungquanh ngoài ánh đèn đường trắng đục, tất cả đều chìm trong màn đêm.Đồng Tư Thành lặng lẽ đứng thêm lát nữa, se sẽ thở dài rồi quay đi.
Hai năm! Anh ngoái lại, muốn nhìn thấy cô ngóđầu qua cửa sổ lưu luyến nhìn theo, nhưng bây giờ đành kiềm chế khôngđi gặp cô.
Anh phải đánh thức kí ức của Nghiêu Vũ, phảikhiến kí ức tươi đẹp ngày xưa xóa đi khoảng cách hai trăm mét cô đãđau khổ lê bước.
Thứ tư, Nghiêu Vũ nhận được thông báo của giámđốc, ngày mai đi sơn trang suối nước nóng tham dự tiệc mừng năm mớicủa tập đoàn Gia Lâm. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô gọi điệncho Thiên Trần, “Thiên Trần, có phải Đồng Tư Thành đã trở về?”.
Thiên Trần ngớ người, không hiểu do đâu Nghiêu Vũbiết tin, rõ ràng Đồng Tư Thành không cho cô tiết lộ, nhưng Nghiêu Vũđã hỏi, cô đành thừa nhận, “Cậu biết rồi à? Anh ấy không cho mìnhbáo tin, nói là đợi công ty ổn định sẽ đến gặp cậu”.
Nghiêu Vũ chợt lặng người, anh ấy đã về, anhấy đã về thật rồi. Cô ngơ ngẩn cầm điện thoại như cười, như khóc. Côđoán đúng, Đồng Tư Thành chắc chắn trở về trước ngày mai. Sao anh cóthể không trở về vào ngày đó? Sao anh có thể không nhân ngày đó đánhthức kí ức của cô? Anh nói muốn làm lại từ đầu, anh không thể khôngtrở về vào ngày hôm đó.
Tuy nhiên cho dù vậy, cho dù mỗi tuần một bứcthư nói hết những lời ngọt ngào có thể, anh vẫn đợi công ty ổn địnhmới đi gặp cô. Cô chua chát nghĩ, anh vẫn là Đồng Tư Thành ngày xưa,luôn đặt sự nghiệp lên trên hết.
“Tiểu Vũ, không phải mình cố tình giấu cậu, ADương nói, chuyện của hai người, tốt nhất để hai người xử lí,mình…”. Thiên Trần vô cùng áy náy, cảm thấy là bạn thân lại giấuNghiêu Vũ chuyện quan trọng như thế.
Nghiêu Vũ ngửa cổ cười ngất, “Mình chỉ buộtmiệng hỏi vậy thôi, thực ra hai năm rồi, gặp lại thì sao? Đừng áy áygì hết”.
“Nhưng, Tiểu Vũ, Đồng Tư Thành hồi đó khôngphải chê nhà cậu nghèo, anh ấy chỉ muốn cho cậu cuộc sống tốt hơn.Cậu biết đấy, mẹ mình cũng chê A Dương…”
Lời Thiên Trần không an ủi Nghiêu Vũ được baonhiêu, “Thiên Trần, cậu đã thay đổi thái độ với anh ấy rồi, đúngkhông?”.
“Mình chỉ nghĩ, nếu cậu chưa quên Đồng TưThành, trong lòng anh ấy vẫn có cậu, chuyện này chẳng có gì làkhông thể! Hồi đó cả hai còn chưa va vấp xã hội, vẫn còn ấu trĩ”.
“Thiên Trần, mình chưa quên anh ấy và bọnmình có thể quay lại được không là hai chuyện khác”.
“Tiểu Vũ, dù gì ý kiến của cậu vẫn là quyếtđịnh, cậu thấy nên thế nào thì thế đấy. Mình đứng về phía cậu”.
“Cậu đưa A Dương về nhà tình hình thế nào?”.
“Bây giờ lại rắc rối hơn, trước đây chỉ có mẹmình phản đối, bây giờ bố mẹ đều phản đối. Nhưng mà, Tiểu Vũ, bốmẹ cũng không nói dứt khoát, chỉ là muốn mình đi gặp gỡ để sosánh, họ nói rất uyển chuyển, quan điểm của mình vẫn thế, trìhoãn! Lâu dần họ sẽ đồng ý”.
“Dù gì mình cũng ủng hộ cậu, nếu quả thựckhông được, thì trốn đi là xong”.
“Sao có thể? Mình không muốn để bố mẹ đaulòng, mình là con một, bố mẹ kì vọng rất nhiều, đợi công ty củaTiêu Dương thành công, họ sẽ không phản đối nữa!”. Thiên Trần đã cóchủ kiến rõ ràng, không buồn nữa.
“Thiên Trần, đừng để lộ với Đồng Tư Thành,mình biết anh ấy đã trở về”.
“Ờ, được. Cứ để tự hai người!”.
Vừa tắt máy, Hứa Dực Trung gọi đến, “Giám đốcVương đã thông báo chưa? Tối mai nhớ đến dự tiệc!”.
Lòng Nghiêu Vũ đang rối loạn vì chuyện củaĐồng Tư Thành, đâu còn tâm trạng đi dự tiệc. Mặc dù Thiên Trần nóibận xong việc công ty anh sẽ đi gặp cô, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm,cô không tin tối mai Đồng Tư Thành không có động tĩnh gì.
Nghiêu Vũ rất hiếu kì chờ đợi ngày mai, hiếukì muốn biết Đồng Tư Thành sẽ đánh thức cô thế nào, anh vẫn nhớngày này.
Tim đập thình thình bởi ngày mai. Ngày mai,ngày mai cô chỉ muốn chờ ngày mai.
“Tối mai không đến được, công ty bên đó đằng nàocũng bận, mà cũng chỉ là bữa tiệc xã giao, phải tiếp đón nhiềukhách, vắng một mình tôi có hề gì. Cảm ơn anh”.
“Nghiêu Vũ, sao cô không giữ lời?”.
“Tôi không giữ lời bao giờ?”.
“Hôm đó cô đã hứa với tôi”.
“Tôi nói nếu không có việc khác sẽ đến”.
“Ngày mai cô có việc gì? Chắc chắn chẳng cóviệc gì hết!”.
“Ai bảo thế? Có! Có việc thật!”. Nghiêu Vũthấy hơi lạ. Hứa Dực Trung hôm nay nói năng hệt như đứa trẻ không đòiđược đồ chơi! Những bữa tiệc kiểu xã giao như thế tại sao nhất địnhcô phải tham dự.
Hứa Dực Trung tức giận tắt máy. Không biếtđiều! Đúng, không biết điều tí nào! Anh đã phải hạ mình dỗ dành đủkiểu mới chịu đi ăn bữa tiệc Giáng sinh giá một ngàn chín, anh đãmạo hiểm danh dự cá nhân lấy trộm giá nến cho cô, vậy mà cô vẫnkhông một chút động lòng, không chút nào! Bữa tiệc chín trăm chíncộng thêm công ăn trộm giá nến chỉ có thể đổi từ “phó tổng Hứa” thànhba chữ “Hứa Dực Trung” mà thôi! Cô hoàn toàn không bận tâm những gìanh làm vì cô! Tiệc mừng năm mới ngày mai, cũng là sinh nhật của anhtheo âm lịch.
Anh ngồi trong văn phòng bần thần hồi lâu, nghĩtới sự vô tâm của Nghiêu Vũ, càng tức sôi người.
Anh nghĩ chắc mình bị điên mới vì người ta làmnhững việc ngốc nghếch như vậy mà người ta cũng không mảy may độnglòng.
Càng nghĩ càng sôi máu. Mình còn chưa thế nào,cô ta đã làm bộ làm tịch!
Anh quyết định lập tức tìm bạn gái, một ngườikhông được thì thay người khác, mở toang cửa đón các giai nhân. Kếhoạch từ từ tiếp tục, dần dần hiểu rõ tình cảm của mình, bây giờanh vứt hết! Với ưu thế như vậy, chẳng lã không có Nghiêu Vũ kia, anhphải ăn chay? Vắng cô thì chợ vẫn đông!
“Đỗ Lối, pha giúp cốc café!”.
Lát sau Đỗ Lối bưng café gõ cửa vào, liếc nhìnHứa Dực Trung, “Tâm trạng không ổn sao, phó tổng Hứa!”. Cô vừa nóivừa đưa cho anh chương trình bữa tiệc tối mai.
Hứa Dực Trung chỉ liếc qua, nói: “Tối mai chủtịch hội đồng quản trị sẽ tới dự, mời ông ấy phát biểu! Giao chotrợ lí của tổng giám đốc toàn quyền xử lí, lần này tôi không thamgia!”.
“Chủ tịch sẽ đến sao?”.
“Ừ”.
Đỗ Lối ngạc nhiên nhìn anh, “Lạ thật, tôi đếnGia Lâm hai năm, lần đầu tiên thấy chủ tịch tham dự bữa tiệc thếnày!”.
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, nếu không phải là sinhnhật anh, ông già đương nhiên không đến. “Cứ làm theo kế hoạch”.
“Vâng!”. Lúc sắp bước ra ngoài, Đỗ Lối mỉmcười ngoái lại, “Dực Trung, ngày mai là sinh nhật em, nếu anh không dựbữa tiệc đó, có thể mời anh uống cốc rượu nhỏ được không?”.
Hứa Dực Trung trố mắt, “Sinh nhật?”.
“Quên rồi sao, hôm sinh nhật anh, anh còn nóinhất định sẽ tổ chức sinh nhật em thật tưng bừng, em chỉ mời anhuống cốc rượu nhỏ, không cần anh bận tâm!”.
Đỗ Lối như thế chứ! Thái độ đó, nhan sắc đó,lại chủ động... lại còn trùng ngày sinh với mình nữa!
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, bây giờ Nghiêu Vũ códâng trà xin lỗi anh cũng không thèm để mắt đến cô ta! “Để tôi gọiTrương Lâm Sơn, lần trước anh ấy bảo đến lúc đó nhất định gọi anhấy”.
“Nhưng anh Trương phải tham dự tiệc mừng năm mới?Thôi để mai hẵng hay”. Đỗ Lối đương nhiên không muốn Trương Lâm Sơn đến,tìm cách từ chối khéo.
Hứa Dực Trung đang tức Nghiêu Vũ, buột miệngnhận lời, “Được”.
Anh gọi điện cho Trương Lâm Sơn, “Sơn Tử, lầntrước chẳng phải anh nói sẽ tham dự sinh nhật Đỗ Lối? Tối mai anhđến đi!”.
“Không được, Dực Trung, hôm nay tôi phải đưa TuệAn về nhà mẹ. Bữa tiệc của công ty tôi cũng không dự được. Cậu giúptôi mua chút quà tặng cô ấy”.
“Được, biết rồi!”. Hứa Dực Trung tắt máy, lạigọi điện cho phòng thị trường và phòng kế hoạch, thông báo cho họngày mai đến sơn trang dự tiệc mừng năm mới đồng thời tổ chức sinhnhật cho Đỗ Lối ở nhà thủy tạ.
Giám đốc sơn trang và trưởng phòng thị trườngvừa đến. Giám đốc Trương giọng hồ hởi: “Tối mai là tiệc mừng nămmới, theo lí nhân viên bình thường không được tham dự, có điều, nhân cơhội này tắm suối nước nóng miễn phí cũng tốt, sơn trang nhà mình,nhân viên không được hưởng thụ, e không phù hợp đạo đức doanh nghiệp”.
Trưởng phòng Tiêu cười ha ha, “Đúng, nhân tiệnđể nhân viên công ty thưởng thức trang trí mới nhất của sơn trang. Vừacông việc vừa vui chơi!”.
Hai người nhìn nhau, cùng chung ý nghĩ có phảiphó tổng giám đốc Hứa Dực Trung bắt đầu công khai theo đuổi cô trợlí xinh đẹp.
Sau khi trưởng phòng kế hoạch báo với Hứa DựcTrung thời gian và tình hình chuẩn bị, anh nghĩ một lát nói: “Báovới sơn trang tiệc sinh nhật buổi tối chuẩn bị theo tiêu chuẩn dànhcho ngày lễ tết mỗi khách ba tám đồng, giá này hiện nay đang đượcthị trường phản hồi tốt nhất”.
Đỗ Lối nghe nói vậy rất vui, có thể tổ chứcsinh nhật cho cô ở sơn trang cùng với tiệc mừng năm mới của tập đoànquả là vinh hạnh lớn lao. Lại nghĩ không biết chủ tịch và tổng giámđốc tập đoàn biết có tiệc sinh nhật như vậy sẽ phản ứng thế nào?Cô không định đính chính và ngăn cản lời đồn lan nhanh trong tập đoàn.Nhưng chẳng phải tất cả chuyện này là do Hứa Dực Trung chỉ đạo,không liên quan tới cô?
Vương Lũy nghe nói bữa tiệc tối mai Nghiêu Vũkhông đi, trầm ngâm một lát, nói: “Nghiêu Vũ, tối mai tôi thấy cô vẫnnên đi thì hơn”.
Nghiêu Vũ nghi hoặc nhìn sếp.
“Cô biết Dực Trung? Anh ta…”. Vương Lũy đột nhiênkhông biết nói thế nào, khi Hứa Dực Trung đưa giấy mời cho anh, làmnhư vô tình nhắc một câu: Đã nói với Nghiêu Vũ rồi, chuyển giấy mờicho cô ấy. Vương Lũy vốn tinh mắt, nhận thấy ngay thái độ Hứa DựcTrung có gì rất lạ. Bỗng nhiên giao tất cho Đại Đường phụ tráchthiết kế chương trình, vui chơi mừng Giáng sinh. Bây giờ Nghiêu Vũ bảokhông đi, nếu là ngày trước hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lầnnày thì khác. Anh nhìn Nghiêu Vũ giọng ân cần: “Nghiêu Vũ, những cơhội giao lưu thế này thực ra với cô, với công ty đều rất tốt, đến đóchẳng phải cô có thêm những mối quan hệ? Thêm bạn bao giờ cũng tốt”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, có phải Hứa Dực Trung đãnói gì với giám đốc Vương, cô ấp úng nói dối: “Tôi có người bạn từnước ngoài về, chúng tôi phải tụ tập, giám đốc xem, khách dự tiệcsẽ rất đông, vắng mình tôi có sao!”.
“Thế này vậy, cô đến một lát, trình diện xonghãy đi!”.
Giám đốc đã nói vậy, Nghiêu Vũ đành gật đầu,“Vâng”.
Cô thầm nghĩ, mình thật sự mong chờ ngày mai?Tại sao? Lẽ nào mình chưa nguội lòng với Đồng Tư Thành?
Hay là muốn kiểm nghiệm dự đoán của mình?
Hứa Dực Dương gọi Hứa Dực Trung đến văn phòng,mắng một trận, “Em có biết lần trước giao cho Đại Đường phụ tráchtoàn bộ chương trình mừng Giáng sinh chúng ta tiêu tốn hết bao nhiêutiền? Mất không một vạn rưỡi tiền thiết kế! Chính là thiết kế đó,theo chỗ anh biết, ba sơn trang suối nóng của thành phố này đều cóchương trình giống nhau!”.
Hứa Dực Trung ngây người, nói: “Anh à, em thấyvẫn có nhiều cái mới, có giống nhau cũng không giống hoàn toàn!”.
“Thôi đi! Đừng có lúc nào cũng ưu tiên VươngLũy, việc công ty không phải trò đùa!”. Hứa Dực Dương hơn cậu em mườituổi, giúp cha làm kinh doanh, một đồng xu cũng tính toán chi li.
Hứa Dực Trung hơi bối rối, lúc đọc thiết kếchương trình của Nghiêu Vũ quả thật anh thấy rất được, chỉ riêng tiếtmục bố trí các hộp quà trên cây thông Noel ở khu trung tâm để tặngtrẻ em đã rất đặc biệt. “Anh à, lẽ nào các hộp treo trên cây thôngcủa họ cũng có quà thật?”.
“Lại còn không! Riêng khoản này, tiền mua quàđã phải chi thêm hơn bốn ngàn!”. Hứa Dực Dương tức giận.
“Thật sao? Chẳng lẽ ý tưởng giống nhau?”. HứaDực Trung kinh ngạc thật sự, rút thăm trúng thưởng, các nơi có thểgiống nhau không có gì lạ. Nhưng tặng quà thật trân cây cho trẻ em nếucũng giống nhau thì lạ thật.
Hứa Dực Dương nhìn vẻ mặt ngây ngô của cậu em,lại không đành lòng, thở dài, “Thôi, lần sau thiết kế không giao chongười của Đại Đường nữa. À, Dực Trung, chuyện sinh nhật là thế nào?Em định theo đuổi Đỗ Lối thật sao?”.
“Ha ha, không có chuyện đó!”. Hứa Dực Trung gạtđi hồ nghi trong lòng, cười trả lời.
Mặt Hứa Dực Dương cuối cùng từ âm u chuyểnthành hé nắng, “Chủ ý này không tồi, Dực Trung, cha cũng tham dự,đằng nào cả nhà hôm đó cũng tề tựu”.
“Quà sinh nhật em đâu?”.
“Muốn quà gì?”.
“Anh trai, bất ngờ mà! Nói ra còn gì là bấtngờ!”. Hứa Dực Trung nói lại câu của Nghiêu Vũ. Vừa nói xong lại bựcmình, “Không cần, lớn bằng này rồi, cần gì quà sinh nhật, ngày maianh cho em nghỉ, không bắt em đi tiếp khách là được”.
Khi ra khỏi văn phòng, Hứa Dực Trung cáu kỉnhnghĩ, viết cả đêm vậy mà xoàng như thế? Còn làm bộ làm tịch khôngmuốn gặp mình! Vì bản thiết kế chương trình đó anh đã phải nhịnđói đích thân mang bữa sáng đến cho cô vào lúc năm giờ, còn tự taychỉnh sửa, lại còn cảm thấy rất thú vị.