Vũ Sinh nhẹ nhàng vuốt ve vật liệu may mặc tinh mỹ mềm nhẵn kia thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm đem khởi phượng bao lại.
Ôm khởi phượng ra Trúc Hiên, Vũ Sinh không ngừng nói với chính mình: Đằng giao khởi phượng, phu xướng phụ tuỳ, khởi phượng này chỉ thuộc về thê tử lão gia, mà hắn đã không còn xứng đáng có được nó.
“Sinh chủ tử? Tại sao ngươi lại đến phòng khách này?” Tiểu nha hoàn được điều đến hầu hạ tân phu nhân gọi lại Vũ Sinh đang không ngừng trầm tư suy nghĩ.
“Ta, ta đến xem ······” Giống như chưa biết khuê danh người mới,“Đến xem tân tức phụ. Nàng còn chưa có ngủ đi?”
“Không đâu, cho dù ngủ, ngài đã tới hắn cũng nên đứng lên bái kiến!” Tiểu nha hoàn không phục một tiểu quan có thể lên làm nhị phu nhân Hoắc gia.
“Nàng thương thế còn chưa hảo, nếu không tiện, ngày mai ta lại đến ······” Vũ Sinh chối từ.
“Đến đây liền vào đi!” Thanh âm từ phòng trong truyền đến.
Vũ Sinh vẫy lui tiểu nha đầu, mới đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy mỹ nhân đơn độc dựa vào thành giường. Nói là mỹ nhân, nhưng cũng không phải là tuyệt mỹ, chỉ là thanh tú mà thôi. Nhưng ở trong mắt Vũ Sinh, nhất cử nhất động của người trên giường, thậm chí là một ánh mắt đều chứa phong tình nói không nên lời.
“Ngươi là thê tử Hoắc lão gia?” Người trên giường đã mở miệng trước, người trước mắt chuyên chú nhìn bộ dáng gã làm cho gã không được tự nhiên, cho dù trước kia không mặc quần áo bị người nhìn cũng không có quá thẹn thùng.
Vũ Sinh gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại lắc lắc đầu, hắn cũng sắp không còn là thê tử Hoắc Ngạn.“Lão gia không thích mang theo dòng họ khi người khác gọi y.” Vũ Sinh nói sang chuyện khác,“Thương thế của ngươi đã hảo nhiều chưa?”
“Hừ, không chết được. Nếu ngươi là đến thị uy, nói cho ngươi biết không tất yếu! Ngươi có thể đi rồi!” Người trên giường đột nhiên giống như con nhím, dựng thẳng mũi nhọn lên. Vừa vào cửa đã giáo huấn gã còn muốn tìm sẹo, là muốn một kích thị uy sao?
“Ta, không phải, ta chỉ là muốn đến xem ngươi, trò chuyện với ngươi, không phải ······” Vũ Sinh cuống quít giải thích.
“Ta là người tướng công ngươi muốn kết hôn, là người vào cửa uy hiếp đến địa vị của ngươi, ngươi lại hảo tâm đến xem ta, theo ta nói chuyện?” Tới nơi này mới một ngày, gã đã thấy rõ sắc mặt của mọi người đối với gã.
“Ta ······, thật xin lỗi, nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta lập tức đi ngay, nhưng mà vật này mời ngươi nhất định phải nhận lấy!” Vũ Sinh bước nhanh đem vật nọ phóng tới trên giường, lại lập tức lui trở về,“Lão gia là một người rất ôn nhu, y sẽ đối đãi với ngươi tốt lắm. Ngươi nhất định phải hảo hảo mà cùng lão gia chung sống ······” Vũ Sinh vừa nói vừa lui đến cạnh cửa.
“Chờ một chút! Ngươi đây là có ý gì?” Người trước mắt này dựa vào cái gì mà đến giáo huấn gã?“Ngươi cần chi phải làm bộ dáng sắp khóc như vậy? Giả vờ đáng thương rồi sau đó đi cáo trạng, đúng không? Tốt, ta là Cửu, ngươi đi nói với tướng công ngươi là ta khi dễ ngươi đi!”
“Không, không phải ······” Vũ Sinh vội vàng xua tay phủ nhận.
“Cút! Khụ, khụ khụ.” Cửu phẫn nộ rống xong liền khụ không ngừng. Vì cái gì mọi người đều khinh thường gã, đều muốn khi dễ gã, liền ngay cả người thoạt nhìn thật ôn nhu này cũng đến đối phó gã!
“Ngươi, ngươi đừng tức giận, ta đi, ta lập tức đi ngay!” Nghĩ lầm tân phu nhân không dung được hắn, Vũ Sinh càng muốn nhanh chóng rời khỏi. Nếu hắn không thể trở thành thê tử làm cho Hoắc Ngạn vừa lòng, như vậy ít nhất không thể là chướng ngại vật để y đạt được hạnh phúc.
Ban ngày, Vũ Sinh dùng một ngày thời gian để hồi tưởng, trong trí nhớ đều là Hoắc Ngạn đối hắn hảo. Bất tri bất giác, hắn đã đem Hoắc Ngạn trở thành người nhà cùng nhau chung sống cả đời, có sự tồn tại trọng giống như đệ đệ. Nhưng vào lúc hắn ý thức được chính mình đối Hoắc Ngạn để ý, Hoắc Ngạn đã không còn cần hắn. Nhưng hắn vẫn hy vọng Hoắc Ngạn hạnh phúc, giống như hạnh phúc mà hắn từng tìm được lại mất đi.
Rời đi thôi, ngày mai bước đi!