Vào hè, con trai Lục Sênh ra đời.
Mọi người đều nói với Lục Sênh, con trai cũng rất tốt, nhưng cô nàng vẫn không vui.
Cô nàng nói với Hạ Úc Thanh rằng mình thật sự không biết phải nuôi thằng bé thế nào, vì xã hội tạo ảnh hưởng không nhỏ đến một người, cô nàng sợ sau này khi con trai vào đời, sẽ học thành một vài bản tính khiến mình chán ghét. Cô nàng sẽ cảm thấy mình bị phản bội.
Hạ Úc Thanh an ủi, “Đừng nghĩ thế, chị xem, không phải là Lục Tây Lăng vẫn rất ổn đấy sao? Chứng tỏ là thật ra sự giáo dục của gia đình mới tạo thành ảnh hưởng lớn hơn.”
Lục Sênh càng ỉu xìu, “…Nếu con trai chị mà giống tính anh trai chị, thì chị thà nhét nó vào sinh lại lần nữa còn hơn.”
Rời khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh, Lục Sênh về nhà tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng không có việc gì là Hạ Úc Thanh lại đến chơi.
Chẳng hiểu sao thằng bé rất thích cô, rõ ràng là còn chưa cần mở mắt, nhưng lúc khóc oe oe, Hạ Úc Thanh bế một cái là nó sẽ nín ngay lập tức.
Tự nhiên Hạ Úc Thanh lại có cảm giác trách nhiệm, từ quan sát đến học thành thạo kĩ năng chăm trẻ.
Có lần về nhà, Lục Tây Lăng thấy cô vỗ lưng giúp thằng bé ợ hơi còn thành thạo hơn cả Lục Sênh, thì vô cùng kinh ngạc, “Giáo trình luyện tập của em quá đỉnh rồi đấy.”
Thỉnh thoảng Lục Sênh sẽ không nhịn được mà khiêu khích Lục Tây Lăng, vừa bế con vừa khoe mình vượt trước, sau này con anh sẽ phải gọi con cô nàng là anh rồi.
Lục Tây Lăng thầm cắt một nửa tiền mừng tuổi cho cháu trai, lấy việc này để đáp lễ cho sự ngây ngô của Lục Sênh.
[11] Đường lui
Học kỳ hai năm đầu nghiên cứu sinh, cô giáo hướng dẫn tập trung một buổi hỏi mấy người học trò xem có dự định gì cho tương lai.
Hôm đó, Lục Tây Lăng từ công ty về, vừa vào nhà đã hỏi luôn kết quả chứ không hỏi gì trước cả.
Hạ Úc Thanh cầm vòi nước, vừa tưới rau và hoa hồng trong vườn vừa nói: “Cô khuyên em học lên tiến sĩ.”
“Em trả lời thế nào?”
“Em hỏi, học tiến sĩ xong có thể ở lại trường dạy không? Nếu có, thì có thể cân nhắc. Cô bảo là nhà trường luôn có nhiều ưu tiên cho tiến sĩ tốt nghiệp từ trường ra, chỉ cần lấy bằng tiến sĩ xong, rồi ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, lúc về là khả năng cao sẽ được giữ lại trường.”
Lục Tây Lăng nhìn cô gái đứng trước dàn hoa hồng, vẻ mặt của cô khiến anh không nhìn ra được cô nghiêm túc hay không. Anh chỉ trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Lựa chọn này cũng không tồi, ít ra thì thoải mái hơn là suốt này phải chạy đi lấy tin.”
Hạ Úc Thanh ra hiệu cho anh đóng vòi nước, đợi nước ngừng chảy khỏi vòi, cô bỏ xuống một bên, đi đến trước mặt Lục Tây Lăng rồi ngẩng đầu cười hỏi: “Anh nỡ để em ra nước ngoài tu nghiệp à?”
“Nếu em muốn đi mà anh không chịu, thì em sẽ không đi à?”
“Em sẽ vẫn đi.”
Lục Tây Lăng cười nhìn cô, trên gương mặt ngoài vẻ không lấy làm ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, còn có cả vẻ tán thưởng.
Hạ Úc Thanh cười nói: “Chắc tại thành tích của em khá tốt nên cô mới có ảo giác là em thật sự thích học thuật. Giỏi với thích là hai chuyện khác nhau mà. Nếu không có lòng yêu thích chèo chống, thì cái giỏi cũng chẳng duy trì được lâu. Thế nên em nói với cô là, trước mắt em không có dự định học tiến sĩ, em vẫn thích trải nghiệm thực tế hơn. Ở trong tháp ngà lâu, sẽ dễ đánh mất độ nhạy bén với thực tế ngoài xã hội. Em vẫn muốn kiếm tiền mấy năm trước đã rồi tính sau.”
Cô nhìn Lục Tây Lăng, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Không tệ.”
“Có phải em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em không?”
“Em tự nói rồi đấy còn gì?”
Hạ Úc Thanh nghi hoặc hỏi, “Em nói gì cơ?”
“Anh làm đường lui cho em, em càng dám dốc hết sức cố gắng.”
[12] Vì sao rơi xuống lòng bàn tay
Tháng Năm có một trận mưa sao băng.
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng đã lên kế hoạch đi chụp ảnh.
Căn cứ vào gợi ý từ các app thiên văn, hai người tới thành phố có thể quan sát được hiện tượng, thuê một chiếc xe, mang lều trại và các thiết bị quay chụp đi.
Trước giờ dự báo diễn ra hiện tượng khoảng năm sáu tiếng, tại một nơi xa thành phố, đã có rất nhiều người tập trung. Cả các chuyên gia lẫn những người yêu thích thiên văn, từ các góc, mọi người điều chỉnh xem thử thiết bị, ai thiếu linh kiện gì thì có thể đi mượn xung quanh.
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng không vội, từ từ dựng lều trước.
Lục Tây Lăng từng có kinh nghiệm dựng lều dã ngoại, nên làm việc này vô cùng thành thạo.
Dựng lều xong rồi mới đi lắp đặt máy ảnh.
Ống kính góc rộng với lỗ trập F14, thiết bị siêu đắt đỏ mà Lục Tây Lăng để không bao lâu nay, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cơn mưa sao băng được dự báo sẽ bắt đầu lúc ba giờ sáng, Lục Tây Lăng bảo Hạ Úc Thanh vào lều ngủ một giấc trước.
Lần đầu tiên được tham gia hoạt động như thế này, Hạ Úc Thanh háo hức đến nỗi không ngủ nổi. Cô lấy kính viễn vọng ra, ngồi vào chiếc ghế nhỏ dựng trước lều, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Vùng hoang vắng ít ô nhiễm, tầm nhìn cũng cao hơn hẳn.
Cô dễ dàng tìm thấy chòm sao Bắc Đẩu.
Buông kính viễn vọng xuống, cô giơ tay chỉ cho Lục Tây Lăng xem.
Vào những đêm ở quê, cô hay ngẩng đầu nhìn lên cao, gần như lúc nào cũng có thể thấy một bầu trời sao.
Cô nói, cái đêm cô bỏ trốn mà không biết sợ, có lẽ chính là vì có ánh trăng và những vì sao xa xôi luôn ở bên cô.
Thời gian chờ đợi rất dài. Cảm giác hưng phấn ban đầu qua đi, Hạ Úc Thanh bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời.
Cô không chịu vào lều, sợ bỏ lỡ đợt sao đầu tiên, nên vẫn ngồi trên ghế, ngả vào vai Lục Tây Lăng ngủ gà gật.
Làn gió thoang thoảng quét qua vạt áo gió đen trên người anh, tiếng sàn sạt đều đều càng dễ gây buồn ngủ.
Bên cạnh có một một anh thợ chụp ảnh cũng chờ đợi đến mức buồn chán, bèn đưa một điếu thuốc đến bắt chuyện với Lục Tây Lăng. Anh ta hơi hất cằm, cười hỏi: “Bạn gái à?”
Lục Tây Lăng gật đầu.
“Trọn vẹn quá rồi còn gì người anh em.”, anh chàng nhiếp ảnh gia đó thật sự rất nhiệt tình, cũng chẳng quan tâm Lục Tây Lăng có đáp lại không nhưng vẫn tự liến thoắng kể về trải nghiệm mấy lần xem mưa sao băng của mình, cuối cùng còn giới thiệu mấy địa điểm chụp ảnh đẹp, gợi ý cho Lục Tây Lăng dẫn bạn gái đi cùng, đảm bảo cô sẽ thích.
Lục Tây Lăng nói: “Tôi nhớ rồi. Cảm ơn.”
Lúc này, Hạ Úc Thanh khẽ cựa quậy, anh cúi đầu nhìn rồi thấp giọng hỏi: “Hay là vào lều ngủ đi?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Lục Tây Lăng ôm eo cô, bảo cô dựa vào gần hơn.
Không biết sau bao lâu, bỗng có người hô lên: “Bắt đầu rồi!”
Hạ Úc Thanh choàng tỉnh, ngồi thẳng phắt dậy, ngước nhìn lên trời.
Một lát sau, ba rồi năm ngôi sao với cái đuôi kéo dài lướt qua bầu trời đen thẫm.
Xung quanh bắt đầu trở nên huyên náo.
Hạ Úc Thanh vội chắp tay cầu nguyện.
Được một lúc, cô mở mắt hỏi Lục Tây Lăng, “Có chụp được không?”
Lục Tây Lăng đang xem lại ảnh, “Có.”
Căn cứ vào mấy bức ảnh trước, anh điều chỉnh lại tốc độ màn trập.
Hai tiếng tiếp theo, trận mưa sao băng đổ xuống với tốc độ một tiếng 60 chòm sao liên tiếp lướt qua ngang trời.
Hạ Úc Thanh ngẩng cổ lâu nên mỏi, cuối cùng phải nằm xuống thảm.
Lục Tây Lăng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thấy cô chắp hai tay lại, liền chống một tay xuống thảm, ghé lại gần cười hỏi cô, “Điều ước của em hôm nay đúng là như đi mua sỉ… Ước những gì thế?”
Hạ Úc Thanh liệt kê cho anh nghe.
Ước cho ông bà nội khỏe mạnh, ước cho em bé của Lục Sênh ít ốm, ước cho mình thuận lợi tốt nghiệp, ước cho công việc của anh suôn sẻ, ít phải âu lo, ước cho các bạn ở nước ngoài mọi sự như ý, ước cho các em học sinh của “Dự án Thanh Hòa” năm nay thi Đại học sẽ được đề tên trên bảng vàng.
Lục Tây Lăng nhíu mày, “Sao không ước mãi mãi bên cạnh anh?”
“Bởi vì, em mong anh được vui vẻ mãi hơn.”
Nhất thời, Lục Tây Lăng lặng thinh.
Trong bóng đêm, ánh mắt của cô như vì sao đầm mình trong đáy sông.
Lục Tây Lăng khẽ cười, không nhịn được phải đưa tay chạm vào cô, “Em phải biết là, mọi chuyện vui vẻ của anh đều có liên hệ với em.”
Pin máy ảnh và cục sạc đều đã báo gần hết, trận mưa sao băng cũng kết thúc.
Thu dọn thiết bị, bỏ vào cốp xe.
Hai người vào nằm trong lều.
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió mơ hồ dạt qua tán cây nhánh cỏ.
Hạ Úc Thanh chợt lên tiếng: “Anh bảo ngày trước anh hay một mình lên núi chụp ảnh sao trời à?”
“Ừm.”
“Sao lại không đi nữa?”
“Bận.”, dường như bóng tối đang phóng đại âm sắc lạnh lùng đặc trưng của Lục Tây Lăng, anh nói, đương nhiên càng bởi vì, lúc một mình, rất khó trốn tránh được tiếng nói chân thật trong nội tâm.
Mà trùng hợp, đó lại là những tháng ngày giày vò nhất đối với anh, suy sụp, âu lo, thất bại, áy náy, bốn bề yên tĩnh sẽ khiến cho những cảm xúc đó càng khó che giấu được.
Thế nên anh từ bỏ thú tiêu khiển này, tự làm cho mình trở nên bận rộn, dùng nhiều chuyện tầm thường để đưa cuộc sống và thế giới tinh thần của mình thành ra chật chội.
Hạ Úc Thanh xoay người ôm anh, giọng nói thấm hơi ẩm ướt, “…Sau này mình lại cùng đi ngắm sao, được không?”
“Được.”
Đêm nay, trận mưa sao băng ấy rơi vào cả trong giấc mơ của Lục Tây Lăng.
Anh đứng ở nơi hoang vu quạnh quẽ, chìa bàn tay ra.
Đúng lúc có một vì sao rơi xuống lòng bàn tay anh.