Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng cầm theo một chiếc túi nỉ lông bước vào cửa.
Trình Thu Địch vừa đứng dậy, định tìm một chỗ yên tĩnh để gọi điện thoại cho Hạ Úc Thanh: “Thanh Thanh, cậu đi đâu vậy???
Hạ Úc Thanh giơ chiếc túi trong tay lên: “I.úc nãy có người nào đó nói muốn ăn kem ly nên bọn tổ mới đến cửa hàng tiện lợi mua một ít?
Ngay lúc này, Lục Tây Lăng đang đứng sau lưng cô hơi cúi đầu, nói với âm lượng mà chỉ một mình cô có thể nghe thấy: “Lỗ tai đỏ rồi.”
Hạ Úc Thanh trừng mắt nhìn anh.
Cô đặt túi nỉ lông lên bàn trà mọi người lập tức tập trung lại.
Lục Sênh cũng chọn một ly kem: “Chỉ mua mấy ly kem, hai người lại đi lâu như vậy??
Lục Tây Lăng nhường lại sân khấu cho Hạ Úc Thanh, dễ xem cô biểu diễn trình độ nói dối nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh: ““Tiện thể đi dạo một vòng.”
Lục Sênh gật đầu, mở ly kem ra. Bỗng nhiên cô ấy chợt nhận ra điều gì đó, động tác trong tay tạm dừng, nhìn về phía Lục Tây Lăng.
Cô ấy nhìn anh, suy nghĩ sâu xa mà bật cười: “Đi dạo cũng lâu quá đấy.” Nhưng cô ấy không vạch trần lời nói dối của hai người ngay tại chỗ, đi dạo gì mà còn thay cả áo sơ mỉ chứ.
Lục Tây Lăng vẫn chưa ăn tối, hôm nay anh đã chiếm dụng thời gian của nhân vật chính quá lâu, cứ để cô chơi với bạn bè trước, anh tự đi lấy.đồ ăn cho mình.
Ăn xong, anh lia mắt khắp phòng để tìm người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Úc Thanh ở đâu cả.
Lục Tây Lăng đi vòng qua phòng khách về phía sau, vẫn không thấy người. Bỗng nhiên anh nghe thấy hai tiếng cười trên cầu thang, một tiếng cười ngọt ngào như nước mận ướp lạnh vào mùa hè thuộc về Hạ Úc Thanh. Một giọng cười dịu dàng, sảng khoái khác thuộc về một chàng trai trẻ.
Anh đoán người đó là Tô Hoài Cự.
Hạ Úc Thanh hỏi: “Cậu chuẩn bị cho kỳ thi TOEEL thế nào rồi?”
Giọng nam kia trả lời: “Tháng tới tôi sẽ thi thử một lần.”
“Thi được 105 điểm trở lên mới an toàn, tôi không tự tin lắm.”
“Người khác thì tôi không biết thế nào, nhưng tôi cảm thấy cậu có thể làm được.”
“Bạn Hạ, cậu quá tin tưởng tôi rồi.”
“Hè này cậu không có đi thực tập sao?”
“Không, còn phải đi học. Trong khoa có người đang tổ chức cuộc thi dự án khởi nghiệp, tôi đang định gửi CV.”
“Quy trình nộp đơn xitf nhập học tại trường "ở nước ngoài rất phiền phức phải không??? Hạ Úc Thanh hỏi.
“Bây giờ mọi việc đều có thể nhờ tổ chức hỗ trợ du học, tôi không cần làm gì cả. Cậu cũng muốn ra nước ngoài sao?”
“Tạm thời tôi không có suy nghĩ này. Giáo viên hướng dẫn cũng từng nói với tôi, kêu tôi cố gắng giữ vững thành tích như bây giờ, vậy thì sẽ có chín mươi phần trăm khả năng được giữ lại làm nghiên cứu sinh. Vả lại, tôi đã hỏi thăm rồi, nghiên cứu sinh chắc chắn sẽ nhận được học bổng. Nếu ra nước ngoài, cho dù có thể xin được học bổng
nhưng tiền sinh hoạt thì vẫn phải tự nghĩ cách, mà mức sống ở nước ngoài lại quá cao.”
“Nếu cậu muốn đi du học, bạn trai cậu sẽ để cậu chịu đói sao??? Chàng trai mỉm cười rồi nói.
“Như vậy không được.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Sở dĩ hiện tại tôi và anh ấy có thể bình đẳng với nhau cũng vì trên phương diện học tập và sinh hoạt tôi hoàn toàn tự lập. Tôi nghĩ rằng, dù tôi muốn ra nước ngoài thì cũng có thể chờ sau khi đi làm vài năm, khi đó tôi có thể tự
tiết kiệm một số tiền cho bản thân. Hơn nữa, biết đâu đến lúc đó tôi lại gặp phải chướng ngại trong sự nghiệp, vậy thì đúng lúc có thể ra nước ngoài để mở rộng tằm mắt.”
“Nếu là những người khác mà có được đường tắt như vậy, họ sớm đã nằm không hưởng thụ rồi.”
“Bởi vì tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Tôi phải trưởng thành nhanh hơn mới được.”
“Cho tôi xin, tự nhiên lại bị nhét một họng cơm chó.”
Vốn dĩ Lục Tây Lăng định xuất hiện gọi cô, nhưng sau khi nghe thấy câu này thì im lặng, mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Mọi người ở đây đều là sinh viên, Lục Tây Lăng cảm thấy không có tiếng nói chung với bọn họ, nên định đi ra vườn hoa phía sau hút thuốc.
Bỗng nhiên có một chàng trai bước đến, hồi hộp hỏi: “Anh là người phụ trách của SE Medical đúng không?”
Chàng trai nói: “Thầy Uông Giới Khang là đàn anh của tôi.”
Lúc này, Lục Tây-Lăng mới cảm thấy có hứng thú: “Cậu học kỹ thuật y sinh.à?”
“Đúng vậy. Tôi muốn hỏi thăm xem công ty anh có tuyển thực tập sinh hay không? Tôi thấy bộ phận nghiên cứu của quý công ty không có đăng ký nhận thực tập sinh.”
Lục Tây Lăng hỏi: “Cậu đang học năm thứ mấy?”
“Năm thứ tư.”
“Muốn được tuyển vào bộ phận nghiên cứu ít nhất phải có bằng cao học.”
Chàng trai trả lời: “Tôi biết. Tôi đã chuẩn bị tài liệu cho chương trình học cao học, chắc là có thể sánh ngang với nghiên cứu sinh. Tôi đang học năm thứ tư, ngoại trừ làm thí nghiệm và viết luận văn thì không còn việc gì khác. Tôi muốn vào bộ phận nghiên cứu của quý
công ty để học hỏi thêm, cho dù chỉ được làm việc vặt cũng được. Như vậy, khi học lên cao học, tôi sẽ có thể xác định chính xác hơn phương hướng nghiên cứu của bản thân.”
Lục Tây Lăng nói: “Ý cậu là cậu rất muốn đến SE làm việc?”
Chàng trai gãi đầu rồi nói: “Không nói dối anh, mấy năm trước, em trai tôi từng làm phẫu thuật chữa trị bệnh tim, đã sử dụng stent sinh học do chính quý công ty nghiên cứu ra. Khi đó, sản phẩm vừa mới bán ra thị trường, giá thành còn rất cao. Gia đình chúng tôi đã đăng ký tham gia chương trình ưu đãi do với công ty hợp tác với bệnh viện, cuối cùng đã được giảm 70% chi phí.”
Lục Tây Lăng hoàn toàn không ngờ được còn có tầng quan hệ sâu xa này.
“Tôi là bạn của một người bạn của Hạ Úc Thanh. Hôm nay là buổi tiệc cá nhân, đáng lẽ tôi không nên làm phiền anh. Nhưng mà...”
“Không sao cả.” Lục Tây Lăng thật đầu, sau đó gọi Chu Tiềm đến, kêu anh ta cho chàng trai địa chỉ email.
Lục Tây Lăng nói tiếp: “Tôi sẽ để cho thầy Uông tự xem xét hồ sơ lý lịch của cậu, có thể thông qua hay không, hoàn toàn do anh ấy quyết định.”
Chàng trai kích động trả lời: “Dạ được! Vô cùng cảm ơn anh!”
Sau khi nhận được địa chỉ email, chàng trai khom lưng chào, không tiếp tục làm phiền nữa.
Lục Tây Lăng nhớ lại thời gian mới quen biết Hạ Úc Thanh, anh đã từng tiếc nuối vì cô không học khoa vật lý.
Hiện tại, thông qua mối quan hệ của cô mà anh lại có được thêm một hạt giống tốt như vậy. Mặc dù trình độ chuyên môn còn phải chờ thầy Uông đánh giá lại, nhưng ít nhất thái độ tích cực nắm cơ hội này rất giống với làm cho anh phải thưởng thức.
Bà nội nói đúng, Hạ Úc Thanh là ngôi sao may mắn của anh.
Sau khi quen biết cô, anh luôn gặp được chuyện tốt lành.
Mọi người đánh bài, chơi ma sói, ca hát, uống rượu... Mãi cho đến gần mười hai giờ, nhân viên của khách sạn mới đẩy bánh sinh nhật từ phòng bếp ra.
Sở dĩ phải “đẩy” là vì chiếc bánh sinh nhật hình tháp hoa hồng này cao đến ba tầng, dùng các cánh hoa và kẹo dẻo để trang trí, thậm chí còn thêm lá vàng lá bạc cực kỳ đẹp, cũng rất... khoe khoang.
Bản thân anh rất khiêm tốn nhưng mà tất cả mọi thứ có liên quan đến cô, anh đều rất khoa trương.
Lúc Lục Sênh mừng sinh nhật mười tuổi, anh cũng làm như thế, em gái có thì bạn gái cũng có.
Mọi người cùng nhau hát vang ca khúc chúc mừng sinh nhật, Hạ Úc Thanh nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.
Dù là ước nguyện hay trong cuộc sống, cô đều rất chân thành.
Sau khi ước xong, Hạ Úc Thanh thổi một hơi làm tắt nến.
Đèn được bật lên, mọi người đều muốn nếm thử chiếc bánh lộng lẫy này.
Phân phát xong một vòng, chiếc bánh không còn được bao nhiêu.
Hạ Úc Thanh bưng một miếng bánh sinh nhật, đến chỗ quầy bar tìm Lục Tây Lăng.
Bên tay trái của anh có đặt một phần bánh kem, vẫn chưa ăn miếng nào.
“Sao anh không ăn? Đây là bánh sinh nhật của em mà!”
Lục Tây Lăng nhìn cô: “Đang đợi em đến đút anh.”
Hạ Úc Thanh xiên!một miếng bánh nhỏ rồi đưa đến trước mặt anh.
Anh nắm cổ tay cô, cúi đầu xuống, liếm kem tươi trên môi cô nhanh như chớp rồi buông tay cô ra.
“Ăn xong rồi. “
Hạ Úc Thanh đơ người, bởi vì cô nhìn thấy ở cách đó không xa, Lục Sênh đang trợn to hai mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Anh chú ý trường hợp một chút đi!” Cô thấp giọng nói.
Lục Tây Lăng không thèm để ý: “Đây là nhà anh, còn phải chú ý trường hợp thế nào?”
Ăn bánh xong, mọi người chơi thêm một lát, buổi tiệc hôm nay thúc, các bạn kết nhóm rời đi.
Tiễn xong người bạn học cuối cùng, Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng trở vào phòng.
Lục Sênh và Chu Tiềm chia ra ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cách nhau thật xa.
Lục Sênh ngẩng đầu, hỏi Lục Tây Lăng: “Anh, tối nay anh ở lại đây sao?”
“Ừ, Chu Tiềm sẽ đưa em về. “
“Không cần, em tự gọi xe.” Lục Sênh nói xong thì cầm túi xách của mình lên không thèm nhìn Chu Tiềm cái nào.
Chu Tiềm vội vàng đứng lên, gật đầu chào Lục Tây Lăng rồi đi theo.
Nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp, anh giúp cô mang quà sinh nhật lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Có phải Lục Sênh và Chu Tiềm cãi nhau không?? “
Hạ Úc Thanh hơi chần chừ, nghĩ rằng chuyện đó dù sao cũng là do cô nghe trộm được nên đã nói: “Có lẽ em đã biết được một bí mật.”
“Chuyện gì?” Lục Tây Lăng quay đầu lại.
Hạ Úc Thanh nhón chân, thì thầm vào tai anh.
Lục Tây Lăng nghe xong, không có phản ứng gì nhiều, chỉ nói: “Có triển vọng.”
Hạ Úc Thanh cười nói: “Anh nói anh Chu hay là chị Sênh Sênh.”
“Cả hai đều như vậy.”
“Anh mặc kệ à?”
“Để bọn họ tự dày vò nhau đi.”
Quà sinh nhật chất thành một ngọn núi nhỏ trên bàn, Hạ Úc Thanh không còn háo hức muốn mở quà nữa, thật sự là quá trễ rồi, cô rất rất mệt.
Lúc cô đang tẩy trang thì Lục Tây Lăng bước vào, đứng dựa vào một bên cửa, khoanh tay nhìn cô: “Em ước cái gì thế?”
“Chẳng phải mọi người đều bảo rằng nói ra thì không linh nghiệm hay sao?” Hạ Úc Thanh nhìn anh: “Sinh nhật năm ngoái anh có cầu nguyện không?”
“Có ước.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Là gì vậy? Thực hiện được không?”
“Được.”
“Là gì thế?”
Lục Tây Lăng không trả lời, chỉ mỉm cười và nhìn cô.
Hạ Úc Thanh suy nghĩ vài giây: “Có liên quan đến em sao?”
“Có thể xem là như vậy.”
“Chẳng lẽ là anh cầu nguyện rằng chúng ta sẽ được yêu nhau chứ?”
“Không phải.”
Lòng hiếu kỳ của Hạ Úc Thanh bị gợi lên: “Rốt cuộc là gì hả?”
“Không nói cho em biết đâu.” Lục Tây Lăng đi ra ngoài.
“Này!”
“Tắm nhanh đi.” Lục Tây Lăng trực tiếp đóng cửa phòng tắm lại.
Dù có bị đánh chết anh cũng sẽ không nói ra, nguyện vọng trong sinh nhật năm ngoái của anh là… muốn có một cơ hội, chứng minh anh thích hợp với cô hơn Tô Hoài Cự. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đó chính là nguyện vọng mà anh có thể thực hiện được nhanh nhất trong cuộc đời này.
Lục Tây Lăng đi ra từ phòng tắm, cũng không làm cô thức giấc.
Anh lấy trong ngăn tủ ra món quà mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu, đặt chung một chỗ với đống quà kia.
Kế tiếp, anh đến bên cạnh cô rồi nằm xuống, lúc chuẩn bị tắt đèn thì cô đột nhiên tỉnh dậy: “... Mấy giờ rồi?”
“Em mới ngủ được một lát thôi, ngủ tiếp đi.”
“Không được... Hôm nay em vẫn chưa viết nhật ký.”
Lục Tây Lăng thật sự khâm phục tinh thần chuyên nghiệp của cô: “Ngày mai rồi viết.”
“Anh có biết hiệu ứng của việc phá vỡ thói quen không?”
“...”
Lục Tây Lăng đứng dậy, đến phòng sách lấy túi của cô đến.
Rõ ràng là cô đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn kéo đèn bàn lại gần, kê gối lên rồi mở nắp bút máy ra.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, nhìn cô chăm chú, còn giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của cô.
Dựa vào thời gian mà phán đoán thì nhật ký hôm nay của cô khá dài, Hạ Úc Thanh ngáp dài, khó khăn viết xong, đạt nắp bút lại, giơ quyển sổ trong tay lên.
Một mảnh giữa nhỏ rơi ra từ quyển sổ, rơi lên gối.
Lục Tây Lăng vươn tay nhặt nó lên: “Đây là cái gì?”
Hạ Úc Thanh vươn tay giật lấy nhưng tay anh đã tránh thoát, nhìn lướt qua, mới phát hiện đây là tờ giấy coi đã đặt dưới ly nước, trong lần đầu tiên anh ngủ lại Thanh Uyển Mi vào mùa đông năm ngoái. Sáng hôm sau, lúc anh thức dậy và rời đi, đã ghi lại lời nhắn cho cô ở mặt sau.
“Vẫn còn giữ cái này à?” Lục Tây Lăng cười lớn.
“... Mỗi món đồ anh cho em, em đều rất trân trọng.” Cô nhỏ giọng nói. Cuối cùng lại xin lỗi.
Lục Tây Lăng cầm quyển sổ trong tay cô, kẹp tờ giấy vào rồi khép lại, lấy luôn cây bút máy trong tay cô, thay cô đặt chúng lên tủ đầu giường.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bàn tay anh chống xuống gối, anh cúi đầu hôn cô: “Không phải em đã hỏi anh, tại sao lại thích em à?”
Cô gật đầu. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng khi nhìn anh ở khoảng cách gần, tim cô vẫn đập nhanh.
Lục Tây Lăng hạ giọng nói: “Thích em thì không cần ký do gì cả, không thích mới phải tìm lý do. Hiểu không, Thanh Thanh? Trong lòng anh, điểm nào em cũng tốt.”
Hạ Úc Thanh ngơ ngác gật đầu, dường như đang đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng của anh.
Lục Tây Lăng chạm nhẹ vào trán cô, tay còn lại thì tắt đen bên phía cô. Anh nằm xuống, tắt luôn đèn bàn bên cạnh mình.
Anh không nghe thấy cô chúc ngủ ngon.
Lục Tây Lăng cho rằng cô đã ngủ, bỗng nhiên Hạ Úc Thanh trở mình, nhích lại gần rồi đặt ngón tay lên môi anh. Trong bóng tối, hơi thở ướt át của cô thổi vào mặt anh.
Lục Tây Lăng cười khẽ: “Không buồn ngủ sao?”
“Anh có thể làm cho em không buồn ngủ.”
Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn một chút, cô cũng không lên tiếng nữa, mà trực tiếp hôn anh.
Bởi vì cô là người chủ động, nên anh dứt khoát để cô tự làm. Cô ngồi lên người anh, lúc Hạ Úc Thanh hôn anh, mái tóc dài rủ xuống.
*
Hạ Úc Thanh ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy. Vì hôm nay vừa là sinh nhật cô, vừa là ngày nghỉ lễ, nên cô không cảm thấy áy náy vì sự phóng túng của bản thân.
Lúc đứng dậy, Hạ Úc Thanh nhìn thấy trên quyển nhật ký đặt chỗ tủ đầu giường có thêm một tờ giấy.
Cô cho rằng là lời nhắn do Lục Tây Lăng để lại, cầm lên xem thử mới phát hiện, nó là một tờ giấy nợ bị vò nhăn nhúm.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Là tờ giấy nợ mà cô đã viết vào ngày đầu tiên đến Nam Thành.
*
Sáng hôm sau, Lục Tây Lăng về quê chung với Hạ Úc Thanh.
Lúc nghỉ hè cô đã gặp Tề Tú Anh, sau khi biết được tin tức mẹ mình đã qua đời, Hạ Úc Thanh lập tức liên lạc với thợ khắc bia ở quê.
Nhân kỳ nghỉ lễ, cô muốn trở về một chuyến, nhờ người giúp lập bia mộ, tiện thể về thăm cô Bành.
Lục Tây Lăng không yên tâm để cô đi một mình, đồng thời, anh cũng muốn đến tham quan nơi cô lớn lên.
Anh lo lắng lần này Hạ Úc Thanh trở về sẽ bị gia đình bác trai quấy rối, mặc kệ đối phương có gan làm vậy hay không, vì để đề phòng có chuyện xảy ra, anh còn dẫn Chu Tiềm theo.
Lục Sênh nghe được, cũng muốn đi theo. Đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ, lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đến nhà họ Lục ăn cơm, đã từng nhắc đến những đặc sản ở quê cô.
Nhưng cô ấy và Chu Tiềm đang cãi nhau, nên hơi do dự, mãi đến lúc bọn họ sắp lên đường, Lục Sênh mới vội vàng gia nhập đội ngũ.
Máy bay vừa đáp xuống thành phố Chi Xuyên, bốn người đã ngồi lên chiếc xe SUV mà Chu Tiềm thuê từ trước, lái xe suốt ba tiếng đồng hồ đến huyện Lộc Sơn.
Từ trong huyện lái xe thêm nửa giờ nữa mới đến thị trấn.
Dưới nắng chiều, núi non xanh thẳm.
Hạ Úc Thanh mở cửa kính xe nhìn ra ngoài, ngắm núi non trùng điệp và thung lũng nhấp nhô.
Tuy rằng hai năm đã trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ như in tâm trạng vào buổi sáng mà cô đã chạy trốn khỏi quê hương.
Chính vùng núi non trùng điệp này, đã vây khốn cuộc đời tổ tiên của Hạ Úc Thanh và vô số những cô gái trẻ như cô.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---