– Ngày 6 tháng 3 –
Mẹ, đây là ngày thứ mười mẹ bỏ đi rồi.
Ông Trương ở đầu làng bảo mẹ bỏ đi theo trai, nhân lúc ông ta không có nhà, con đâm thủng tờ báo mới dán trên cửa sổ nhà ông ta rồi. Ai bảo ông ta nói linh tinh.
– Ngày 21 tháng 4 –
Kết quả thi giữa kỳ có rồi, mẹ, lần này con đứng thứ nhất đấy.
Về sau con sẽ đều đứng thứ nhất, học hành chăm chỉ, không lười biếng, không để mẹ giận.
Mẹ về sớm được không?
– Ngày 28 tháng 1 –
Chị con gái lên tỉnh làm thuê của nhà ông Dương mới về quê ăn Tết, con hỏi chị ấy có nghe ngóng được tin gì của mẹ không. Chị ấy bảo, thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, muốn tìm một người đâu dễ dàng.
Vậy thì con sẽ tự đi ra bên ngoài, tự đi tìm mẹ!
– Ngày 15 tháng 3 –
Dạo này bà ngoại hay đau chân, bà bảo bị viêm khớp.
Con muốn lớn thật nhanh, sớm kiếm được tiền, để bà không phải vất vả như thế nữa.
…
– Ngày 1 tháng 9 –
Hôm nay con lên lớp Bảy rồi!
Bà ngoại lại tiêu tiền linh tinh, mua cho con một bộ quần áo mới.
Người con dài ra nhanh quá, cái quần mới mua hồi tháng Ba mà giờ đã ngắn rồi.
Con còn cao hơn Miêu Miêu hẳn nửa cái đầu, bà ngoại bảo sau này lớn lên chắc chắn con sẽ cao như mẹ.
Miêu Miêu với con không học chung lớp, nhưng ở cùng một tầng, vẫn tiện chơi với nhau.
…
– Ngày 7 tháng 5 –
Bà ngoại đi rồi.
Sao mẹ còn chưa về?
Nếu mẹ không về, con sẽ hận mẹ mất.
…
– Ngày 5 tháng 7 –
Bác cả không trả nổi tiền học cho con, bắt con bỏ học rồi đi làm như mấy chị trong làng, tích một ít của hồi môn, đợi đến mười tám tuổi thì lấy chồng.
Mẹ, mẹ còn nhớ chị Phương không? Chị ấy có thai rồi, chuẩn bị làm cỗ cưới đấy. Bạn trai chị ấy làm ở cửa hàng phụ tùng ô tô trên thị trấn, một tên du thủ du thực, gái gú lăng nhăng, lại chẳng có tiền. Chị Phương không muốn cưới, nhưng bố mẹ chị ấy mắng chị ấy, bị người ta làm cho ễnh bụng ra đã đủ mất mặt rồi, còn muốn đi phá thai à. Thanh danh bị hủy hoại rồi, sau này còn anh nào trong làng dám cưới nữa?
Con rất sợ, nếu con không thể tiếp tục học, sau này có phải cũng sẽ…
– Ngày 20 tháng 8 –
Nhà trường báo với con là có người tốt sẽ tài trợ cho con học tiếp!
Chỉ cần con muốn, người đó sẽ chu cấp cho con học đến hết cấp Ba.
Mẹ, mẹ có thể hiểu được tâm trạng kích động của con lúc này không?
– Ngày 25 tháng 8 –
Hôm nay con lên thị trấn, lúc ký vào giấy tài trợ, con đã trộm liếc nhìn tên nhà tài trợ, chú ấy tên là Lục Tây Lăng.
Cô giáo đưa con vào ngân hàng nông thương làm thẻ, nghe nói là sau này sinh hoạt phí mỗi tháng sẽ được gửi đúng hạn vào thẻ này.
Cơ hội đi học tưởng mất mà lại có, con nhất định sẽ quý trọng.
– Ngày 1 tháng 10 –
Mẹ, hôm nay là sinh nhật con, nhưng con lại chẳng có phút nào vui vẻ.
Thẻ tiền của con bị bác cả cướp mất rồi… Không, là ăn trộm thì có. Bác ấy tranh thủ lúc con ngủ, mò trộm cặp sách của con rồi lấy mất cái thẻ rồi.
Bác ấy dọa con, nếu con không nói mật mã, bác ấy sẽ nhốt con lại, không cho cho con ăn, cũng không cho con đi học nữa.
Thôi vậy… Chỉ cần còn có thể đến trường, gì con cũng chịu được.
– Ngày 29 tháng 6 –
Có điểm thi vào cấp Ba rồi, con đứng thứ ba!
Miêu Miêu đứng thứ năm.
Chắc chắn bọn con có thể vào lớp chọn.
Hôm nay con ra quét mộ cho bà ngoại và bố, mong bà và bố trên trời phù hộ cho mẹ được bình an. Nếu, có thể nhắn tin này cho mẹ thì tốt quá.
– Ngày 20 tháng 9 –
Chương trình học cấp Ba khó quá, khác hẳn ở cấp Hai.
Tháng sau thi, con sẽ cố gắng.
– Ngày 3 tháng 11 –
Con cắt đứt với Miêu Miêu rồi.
Con giận thật đấy, con bé thông minh như thế mà lại không nhìn ra cái nết tồi tệ của Trần Vũ Hiên. Con coi nó là bạn thì con mới nói thật với nó, nếu là người khác, con chẳng thèm quan tâm.
– Ngày 10 tháng 12 –
Con xem trộm phiếu điểm của Miêu Miêu, thứ hạng của nó tụt thê thảm.
Con lo quá, nhưng chẳng biết làm gì nữa.
– Ngày 17 tháng 5 –
Miêu Miêu làm lành với con rồi. Nó chủ động đến tìm con nói chuyện, bảo là đã chia tay với Trần Vũ Hiên rồi. Tháng này Trần Vũ Hiên thi quá tệ, bố mẹ cậu ta đến tận trường, khăng khăng đòi Miêu Miêu phải giải thích… Mà trước mặt mọi người, Trần Vũ Hiên lại nói là Miêu Miêu chủ động theo đuổi cậu ta, làm thành tích của cậu ta tuột dốc.
Miêu Miêu tức gần chết, coi như đã nhìn rõ con người cậu ta.
Miêu Miêu hứa với con, từ giờ sẽ không phân tâm nữa, hai đứa bọn con phải cùng nhau cố gắng, cùng đỗ Đại học Chi Xuyên.
– Ngày 27 tháng 9 –
Hôm nay giở tập bản đồ, mới phát hiện Lộc Sơn chỉ cách khe Tây Lăng đúng một dãy núi!
Mẹ, mẹ có cảm thấy cái tên “Lục Tây Lăng” có liên quan gì đến khe Tây Lăng không?
Bất kể thế nào, con cũng cực kỳ vui, thì ra con cách thế giới bên ngoài cũng không quá xa.
– Ngày 18 tháng 2 –
Hôm nay ở lớp bên cạnh có một bạn nữ bỏ học, vì thành tích không tốt, bố mẹ bạn ấy thấy có đi học cũng chẳng được gì, không bằng sớm đi học nghề.
Bạn ấy chơi thân với một bạn trong lớp con, hôm nay lúc sang tạm biệt, con thấy bạn ấy ôm bạn lớp con khóc nức nở, bạn ấy bảo người nhà đã sắp xếp cho bạn ấy lên Chi Xuyên học làm móng với một người bà con xa.
Bạn ấy còn bảo, trong sách nói, mỗi người đều có công danh xán lạn, bạn ấy cảm thấy câu này sai bét.
Mẹ, mẹ đang ở đâu, đang làm gì, có công danh xán lạn không?
– Ngày 19 tháng 2 –
Chứng nứt da vẫn chưa khỏi, vừa đau vừa ngứa, tối nay trong giờ tự học Toán, con không nhịn được phải gãi, khó chịu chết đi được.
Lần này chắc sẽ không thi tốt được.
Mệt mỏi quá… Khi nào mới có thể kết thúc mấy năm cấp Ba đây.
…
– Ngày 25 tháng 6 –
Có điểm thi Đại học rồi!
Môn Toán của con được điểm tối đa, tổng điểm còn cao hơn hẳn mười điểm so với dự đoán của con.
Miêu Miêu cũng phát huy tốt hơn hẳn bình thường. Vốn dĩ mục tiêu của bọn con là Chi Xuyên, nhưng giờ chắc có thể vào trường tốt hơn.
Con muốn tới Đại học Nam Thành, vì chú Lục kia cũng ở Nam Thành.
Mai phải mở quyển hướng dẫn đăng ký trường xem mấy năm vừa rồi Đại học Nam Thành lấy điểm thế nào.
– Ngày 23 tháng 7 –
Con trốn được ra rồi!
Hôm nay chắc chắn là ngày kích thích nhất từ trước đến giờ.
Ai mà có thể ngờ, sáng sớm con còn ở trong làng, tối đã đến Nam Thành rồi.
Bây giờ con đang nằm trong một căn biệt thự cực kỳ đẹp để viết trang nhật ký của ngày hôm nay. Nghe nói, căn nhà này là của chú Lục kia. Tuy chú ấy không lộ diện, nhưng đã chuẩn bị hết cho con rồi, để con vừa đến nơi xa lạ đã có chỗ trú chân.
Thật chẳng biết lấy gì mà báo đáp.
…
– Ngày 22 tháng 8 –
Hôm nay con gặp được người tên Lục Tây Lăng rồi.
Nói thế nào nhỉ, anh ấy không hề giống trong tưởng tượng của con.
Thật ra con vẫn cứ nghĩ, đó phải là một ông chú hiền lành tốt bụng, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Trông anh ấy có vẻ không dễ gần, với lại vì con tự tiện động vào vườn hoa của anh ấy, nên hình như anh ấy không được vui cho lắm.
Con nên giải thích với anh ấy thế nào nhỉ?
– Ngày 27 tháng 8 –
Hôm nay là sinh nhật của ông Lục, con được mời đến nhà họ Lục ăn cơm.
Bà Lục với em gái của anh Lục đều vô cùng nhiệt tình, ông Lục thì hơi nghiêm khắc, nhưng không hề có ý chê ghét gì con cả.
Ăn xong, anh Lục đưa con về, trên xe, con đã giải thích với anh ấy nguyên nhân con trốn nhà đi, có vẻ như anh ấy đã hiểu.
À, sau này con phải gọi anh ấy là chú.
…
– Ngày 10 tháng 2 –
Hôm nay là giao thừa, con ở một mình trong biệt thự xem tivi.
Con tự mua thức ăn, tự làm cho mình một bữa tối thật phong phú. Trên tivi phát chương trình chào xuân, rất náo nhiệt, nhưng con lại cảm thấy hơi quạnh quẽ.
Mẹ, hôm nay mẹ đón giao thừa như thế nào?
…
Nội dung phía trên không tính nữa!
Hôm nay là đêm giao thừa vui nhất từ sau khi bà ngoại qua đời!
Chú Lục đưa chị Sênh Sênh với Châu Tiềm đến. Chú Lục đánh bài hộ con, còn thắng được rất nhiều tiền.
Có điều, thỉnh thoảng con lại sợ kiểu vui vẻ như vậy, bởi vì sợ không còn được như thế nữa, nếu sang năm, hoặc những đêm giao thừa của sau này, con lại phải ở một mình, nghĩ về đêm nay, chắc con sẽ buồn lắm đấy.
Nhưng mà, chú Lục bảo, “Không phải còn có tôi hay sao.”
Con luôn quý trọng lòng tốt của người khác khi hứa hẹn, kể cả trong tương lai có thất hứa, có lẽ con sẽ hụt hẫng, nhưng nhất định không trách móc gì.
Là do con quá tham lam phải không? Con hy vọng chú ấy có thể giữ lời hứa với con.
– Ngày 16 tháng 4 –
Hôm nay là sinh nhật chị Lục Sênh, lần đầu tiên con đến quán bar, lần đầu tiên tự gọi rượu…
Không, thật ra mấy chuyện này không quan trọng.
Hình như con…
Chú ấy là trưởng bối, là người giúp đỡ con, lại là người chỉ lối cho đời con.
Con tệ thật, vậy mà lại nảy sinh những suy nghĩ kỳ quái với chú ấy.
Với lại, hẳn là con phải thích Tô Hoài Cừ mới đúng chứ…
Nhưng cũng may, chú ấy bảo sau này chú ấy sẽ bận nhiều việc, chắc không có thời gian thường xuyên gặp con.
Không gặp cũng tốt, ít ra con không phải suy nghĩ vẩn vơ linh tinh.
– Ngày 11 tháng 6 –
Hôm nay thi CET, chắc kết quả của con cũng không tệ lắm.
Thật muốn liên lạc với chú ấy…
– Ngày 23 tháng 6 –
Kỳ thi cuối kỳ đã xong, cơn cảm mạo của con vẫn chưa hết. Lúc làm đề phân tích vụ án cứ bị chảy nước mũi, suýt nữa thì không làm xong kịp…
Muốn gửi tin nhắn cho chú ấy thật…
Không biết có quấy rầy không.
– Ngày 13 tháng 7 –
Hôm nay đăng bài mắc phải một lỗi sai cực khôi hài, bị quản trị viên mắng một trận, chẳng được ăn cơm, đến chiều trời đổ mưa, lại chẳng mang ô theo.
… Con nghĩ, hình như con muốn gặp anh ấy.
– Ngày 20 tháng 8 –
Hôm nay tình cờ gặp được!
Con căng thẳng kinh khủng, chỉ sợ nói hay làm gì để lộ ra.
Cốc cà phê làm cho con đến giờ vẫn tỉnh táo, chắc đêm nay con sẽ mất ngủ.
Nhưng con rất muốn đi ngủ sớm một chút, hy vọng có thể gặp lại anh ấy trong mơ.
– Ngày 25 tháng 8 –
Tâm trạng quá tệ.
Tuy hôm nay gặp nhau, nhưng con cảm thấy anh ấy càng xa vời đến nỗi không thể với tới…
– Ngày 1 tháng 10 –
Hôm nay chắc sẽ là lần cuối cùng con dùng cuốn sổ nhật ký này.
Anh ấy tặng con một cuốn sổ mới, đẹp vô cùng, còn có phụ kiện hình cánh buồm và bánh lái, con hiểu được ý của anh ấy, “Trực quải vân phàm tế thương hải”[1].
[1] Trích bài thơ “Hành lộ nan kỳ” của Lý Bạch – dịch ý thơ: Vững lái giương buồm vượt biển khơi.
Tuy bị trầy xước một chút, nhưng con rất vui, vì hình như, không chỉ có mình con đơn phương mộng tưởng hão huyền.
Mẹ, dạo gần đây có vẻ như con không hay nghĩ về mẹ nữa, mẹ có trách con không?…
Cuộc sống hiện tại phong phú như thế, làm con cảm thấy, con phải nắm lấy từng khoảnh khắc chẳng dễ có được này, vậy thì mới không phụ chính mình.
Nếu mẹ con mình còn có thể gặp lại, nhất định phải nói chuyện thật lâu, con muốn kể hết toàn bộ cho mẹ nghe.
***
Nửa đêm Hạ Úc Thanh tỉnh vì khát, cô nhổm dậy, vặn sáng đèn bàn.
Lúc cầm cốc nước lên uống, nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện ra một bên giường trống không.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong căn phòng khách tối om, có một góc sáng dìu dịu hắt ra từ khe cửa thư phòng.
Hạ Úc Thanh đến gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của Lục Tây Lăng, “Vào đi.”
Trong không gian có mùi thuốc lá thoang thoảng, Lục Tây Lăng ngồi sau bàn, tay kẹp một điếu thuốc lá, trên bàn bày năm sáu cuốn nhật ký.
“… Anh chẳng ngủ được bao nhiêu, thế mà vừa về đã đọc trộm nhật ký của em.”
“Sao lại gọi là đọc trộm, em tặng cho anh rồi đấy nhé.”, Lục Tây Lăng vẫy tay với cô.
Hạ Úc Thanh đi tới, “Anh đọc xong rồi à?”
“Xong rồi. Phần sau đâu?”
“…Không có phần sau, phần sau không cho anh được.”
Lục Tây Lăng nhướng mày. Anh đưa cái tay cầm thuốc lá ra xa, một tay ôm thắt lưng cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Hạ Úc Thanh giang tay ôm cổ anh, ghé vào vai anh, thủ thỉ nói, “Không cần phát biểu cảm tưởng cho em nghe đâu.”
“Được.”
Anh giơ tay lên chạm vào má cô, làm cô ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên đầu ngón tay anh.
Hai rưỡi đêm, thế giới chìm trong sự tĩnh mịch nặng nề.
“Thanh Thanh.”
“Dạ?”
“Em có từng hận mẹ em không?”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Có một dạo đấy, lúc bà ngoại mới qua đời.”
“Sau đấy tự khuyên mình thế nào?”
“Không biết nữa… Hình như cứ tự nhiên là hết giận. Mẹ tốt với em như thế, lại quyết phải rời bỏ em, chắc chắn là vì có điều bất đắc dĩ. Sau này hiểu được cuộc sống của những người phụ nữ trong làng, em lại cảm thấy, mẹ đi ra ngoài cũng tốt, kể cả là vứt bỏ em thật đi chăng nữa, chỉ cần mẹ có cuộc sống tự do vui vẻ, vậy thì cũng không sao cả.”
Trong lúc nhất thời, Lục Tây Lăng không nói gì nữa.
Điếu thuốc anh kẹp giữa hai ngón tay, dần cháy thành một đoạn tàn xám trắng.
Một lúc lâu sau, anh duỗi tay gẩy điếu thuốc vào gạt tàn, rồi mới bình tĩnh nói: “Anh từng nói với em, anh không thích hoa cẩm chướng.”
“…Ừm.”
Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, hoa cẩm chướng tượng trưng cho tình mẹ, có phải là cách nói mang tính tẩy não hay không, ai mà biết được.
“Mẹ anh nhảy sông tự tử.”
Hạ Úc Thanh khẽ gật đầu, “Ông nội từng nói với em rồi.”
“Thật ra, trước đó…”
Trước đó, Lăng Tuyết Mai đã có ý định tự sát, nhưng bị Lục Tây Lăng phát hiện ra.
Khi ấy, vì cái chết của Lục Hiệt Sinh, tình trạng tinh thần của Lăng Tuyết Mai rất tệ, mất ngủ cả đêm. Nhà họ Lục làm về thiết bị y tế, có quan hệ rất tốt với nhiều bác sĩ ở các bệnh viện. Bà liên hệ với cùng lúc mấy bác sĩ để lấy thuốc ngủ, gom được hơn nửa lọ, giấu trong tủ đầu giường.
Có một lần Lục Tây Lăng về nhà, thấy cửa thư phòng không đóng, bà ngồi vào bàn, vừa khóc vừa viết gì đó. Lục Tây Lăng không hề đánh động, nhưng hôm sau, nhân lúc Lăng Tuyết Mai ra ngoài mua đồ ăn, anh tìm được bức di thư bà đã viết xong để trong ngăn kéo.
Rồi lại lục tung cả phòng, tìm được lọ thuốc ngủ.
Anh không nhớ mình sợ nhiều hơn hay giận nhiều hơn, cứ thế đổ cả lọ thuốc ngủ và bức di thư đã bị xé tan tành vào bồn cầu.
Sau đó Lăng Tuyết Mai về nhà, chẳng mấy chốc đã phát hiện bị mất đồ, bà tìm anh chất vấn, mà anh vừa cầu xin vừa khuyên bảo, để Lăng Tuyết Mai nghĩ cho anh, nghĩ cho em gái anh. Hai anh em họ đã không còn bố rồi, không thể không có mẹ nữa.
Anh ép Lăng Tuyết Mai phải đồng ý với mình, gạt bỏ hết suy nghĩ buông bỏ bản thân trong đầu đi.
Anh là con cả, sắp bước tới tuổi thành niên rồi, có chuyện gì, anh đều có thể gánh vác thay bà.
Bởi sự cầu xin của anh, rốt cuộc Lăng Tuyết Mai cũng đồng ý sẽ không tìm đến cái chết nữa.
Thời gian sau đó, Lăng Tuyết Mai như thoát khỏi sự đả kích nặng nề từ cái chết của chồng, trở về dáng vẻ dịu dàng và hòa nhã trước kia.
Bầu không khí nặng nề bám lấy nhà họ Lục, dường như cũng đã có chút sáng sủa hơn.
Thế nhưng, những ngày như vậy không được tới ba tháng. Chạng vạng tối mùa hè năm ấy, Lăng Tuyết Mai biến mất.
Chẳng để lại, cũng không mang theo thứ gì.
Sau khi báo cảnh sát, đến tận ngày thứ tư, Lục Tây Lăng nhận được điện thoại gọi anh tới đồn nhận dạng thi thể.
Bà vẫn mặc chiếc váy dài hoa nhí yêu thích, mả cả người đã bị nước trong hồ ngâm cho trương phình, biến dạng hoàn toàn.
Lúc ấy anh chẳng nghĩ được gì, mà lập tức xoay người lại, nôn thốc nôn tháo.
Hai tháng sau đó, gần như đêm nào anh cũng gặp ác mộng.
Tỉnh lại sau cơn mơ, một mình ngồi trong bóng tối, vừa cảm thấy oán hận, lại vừa hối hận.
Oán hận ở chỗ, bà đã từng đồng ý, bà đã từng thề, bà đã từng nói sẽ không bỏ rơi hai anh em anh.
Rồi lại hối hận, có lẽ, lọ thuốc ngủ kia sẽ để bà ra đi thoải mái hơn, một người xinh đẹp như bà, mà lại chết trong tình trạng đáng sợ tới vậy.
Càng nhiều hơn, anh căm hận sự ích kỷ và bất lực của chính mình.
Sau khi bố anh qua đời, ông nội càng gay gắt với Lăng Tuyết Mai hơn, ông luôn cho rằng, là vì Lăng Tuyết Mai cổ vũ nên Lục Hiệt Sinh mới từ bỏ công việc viên chức để đi làm khảo sát. Hại hai cha con ông mấy năm trời không được đoàn tụ đã đành, giờ lại gián tiếp hại Lục Hiệt Sinh phải chết, nếu Lục Hiệt Sinh có thể yên ổn làm việc trong văn phòng, thì lũ lụt hay sạt lở chết tiệt nào có thể động tới.
Khi ấy ông nội rất giận, bà nội gần như rửa mặt bằng nước mắt, em gái thì phải tạm nghỉ học ở nhà.
Lăng Tuyết Mai chống đỡ nửa năm, cuối cùng cũng không tiếp tục được nữa.
Vì thế, lần thứ hai này chẳng có lời từ biệt nào cả, cũng không có bức di thư nào hết.
Người đời hay nhắc đến một quy tắc giáo điều, “vi mẫu tắc cương”, như thể người phụ nữ đã làm mẹ thì không được ích kỷ, không được yếu đuối, phải biết hy sinh, chỉ để đổi lấy một danh hiệu mang tên – “vĩ đại”.
Nhân loại mắc nợ vô số những bà mẹ, chỉ trả bằng cái danh hão huyền “vĩ đại” này.
Thậm chí, dường như anh đều dùng quy chuẩn ấy để ra yêu cầu với Lăng Tuyết Mai, cho đến lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nếu từ bỏ sinh mạng và được gặp lại Lục Hiệt Sinh là sự lựa chọn tự do mà bà vẫn nói, vậy thì không sao hết.
Anh đã gánh vác được trách nhiệm của người con cả.
Mà bà đã có thể làm một người phụ nữ tự do, chứ không cần làm một người mẹ nữa.
Lục Tây Lăng dụi điếu thuốc cháy dở vào gạt tàn, rồi nâng khuôn mặt đang vùi vào vai anh lên, lại bất chợt sững người, “Có thế mà cũng khóc à?”
Hạ Úc Thanh nức nở, “Em thương dì, thương cả anh nữa.”
“Thế thì hôn anh một cái nào.”
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu khẽ chạm vào môi anh.
“Qua loa thế.”
Hạ Úc Thanh lại hôn thêm cái nữa.
Lục Tây Lăng khẽ bật cười, như chẳng biết phải làm sao, anh giơ tay lên miết vành tai cô, “Đi nào, đi ngủ thôi.”
Cô lắc đầu, như thể không có được sự công nhận của anh thì không được, lần thứ ba ngẩng đầu hôn anh, không còn hời hợt qua quýt nữa. Lúc cô đưa lưỡi quét qua khóe miệng anh, đang định lùi về, thì bỗng anh giơ tay lên, ghì chặt gáy cô.
Quyền chủ động tráo đổi, cô nắm chặt vạt áo anh, mất hết sức để chống cự, cứ thế chìm vào đầm lầy ảo giác.
Lục Tây Lăng lùi lại, Hạ Úc Thanh liền cúi đầu, tì trán vào cổ anh.
Anh cũng thoáng cúi đầu, ngón tay vén tóc cô ra, để lộ vành tai nóng rực, anh khẽ cười, véo nhẹ một cái, ánh mắt lại lập tức đảo ra sau tai cô, lướt xuống đốt xương đầu tiên trên đỉnh cột sống của cô.
Anh dùng ngón tay lành lạnh chạm vào nó.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
Chỉ trong tích tắc, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, vồn vã cúi đầu, không do dự thêm một giây nào nữa, nụ hôn đáp thẳng lên đốt xương sống của cô, như nhóm một mồi lửa, thả vào bãi cỏ lau khô héo.
Chỉ hôn thôi gần như không còn đủ nữa. Lục Tây Lăng bế thốc cô lên, quay về phòng ngủ.
Bóng tối đem lại cảm giác an toàn tuyệt đối cho Hạ Úc Thanh, anh muốn để cho cô không phải quá căng thẳng nữa.
Thong thả mà kiên nhẫn, như lần lượt tấu lên một bản dạ khúc với vô số chương hồi.
Trong bóng đêm, Lục Tây Lăng không ngừng hôn cô, còn trịnh trọng hơn cả khi ghi những dấu ấn đậm nhạt trên làn da cô, “…Đau thì bảo anh.”
Cô lắc đầu, giang hai tay ôm anh, trong giọng nói run rẩy còn chứa một sự kiên định vững vàng, “Em không sợ.”
***
Đợi mặt trời mọc là ý tưởng bất chợt, vì trời đã sắp sáng rồi.
Tầng này đủ cao, tầm nhìn từ ban công rất trống trải.
Hạ Úc Thanh thay một bộ đồ ngủ khác, lại choàng thêm một tấm chăn mỏng, ôm đầu gối ngồi lên miếng nệm đặt trước cửa sổ sát đất, xuyên qua bóng đêm, nhìn đăm đăm vào bóng đèn ngoài con thuyền chòng chành trên mặt sông.
Một lon thiếc lạnh áp vào má.
Hạ Úc Thanh rụt cổ, đưa tay nhận lấy lon Coca lạnh.
Lục Tây Lăng ngồi xuống, gập một chân, quay đầu sang nhìn cô, nhân thể kéo tấm chăn vừa trượt khỏi đầu vai cô lên rồi hỏi khẽ: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Úc Thanh ngoảnh sang, ngại ngùng nhìn anh, lúc bật nắp lon, cô khẽ lắc đầu.
…Tự xưng là người không biết sợ, nhưng khi thật sự tới thời khắc đó thì lại run rẩy sợ hãi, rõ ràng là cảm giác đau ở mức hoàn toàn có thể chịu được, nhưng cô lại không sao khống chế cho nước mắt đừng rơi. Lục Tây Lăng hoảng hốt, định rút ra nhưng cô lại không cho, cứ ôm anh như vậy, vừa thút thít vừa bảo anh tiếp tục.
Cô nói, cô cảm thấy điều khiến mình loáng thoáng sợ hãi là một thứ gì đó rất trừu tượng.
Trước đây dù sao cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng, làm việc nào cũng có thể dũng cảm như chẳng có gì để mất.
Bây giờ lại sợ bị mất đi.
Hạ Úc Thanh uống một ngụm Coca, thở ra một hơi dài sảng khoái.
Lại đưa lon Coca cho Lục Tây Lăng, “Anh uống không?”
Lục Tây Lăng lắc đầu.
Ý định đùa giỡn nảy ra một cách bất chợt, cô uống một ngụm, nghiêng đầu rướn người sang, sắp chạm được vào môi anh thì nhụt chí, bật người lùi lại.
Đương nhiên Lục Tây Lăng không cho, anh giang tay ghì lấy gáy cô, ấn cô trở lại. Cô nàng này thường xuyên trở nên to gan vào một khoảnh khắc rất kỳ lạ, nhưng lại không thể to gan đến cuối cùng.
Lục Tây Lăng nuốt xuống ngụm Coca trong miệng cô, xong mới cười bảo: “Cũng chỉ dám thế thôi hả? Không đau nữa phải không?”
“…Anh có ý gì? Còn chưa đủ à?”
“Em cảm thấy sao?”
Hạ Úc Thanh đấm anh, “…Em sẽ chết mất.”
“Chết thế nào?”, Lục Tây Lăng nhướng mày.
Cô lập tức giơ hai tay bịt tai lại.
Ầm ĩ một lúc, Hạ Úc Thanh để lon nước ngọt xuống, tựa đầu lên vai anh.
Chưa được một lúc, cô đã bắt đầu ngáp.
“Thanh Thanh.”
“Hả?”, Hạ Úc Thanh quay đầu liếc anh, bởi giọng điệu nghiêm túc của anh.
Ban công không bật đèn, chỉ có một bóng đèn cây trong phòng khách, bên ngoài như bị chia ra một nửa tối đen một nửa tờ mờ sáng, dần hé ra ánh dương nhạt nhòa tẩy phai màu đêm đen.
Trong quầng sáng ảm đạm, khi không cười, gương mặt anh luôn mang một vẻ lạnh lùng như tuyết sương, nhưng kiểu người này một khi đã rực cháy, thì sẽ nồng nhiệt đến độ có thể thiêu đốt tất cả.
Mà cô chính là mồi lửa của anh.
Lục Tây Lăng nói bằng giọng đều đều: “Chuyện mai sau chẳng ai nói chắc được. Có lẽ em sẽ không vĩnh viễn có được một thứ nào đó, nhưng nhất định em sẽ vĩnh viễn có được anh.”
“Vĩnh viễn ư?”
“Vĩnh viễn.”
Có lẽ cô không thể quá tin tưởng vào người khác, nhưng lại có thể tin tưởng Lục Tây Lăng.
Anh chưa từng thất hứa với cô.
Cuối cùng, Hạ Úc Thanh cũng không chờ được đến khi mặt trời mọc, trước lúc hừng đông, cô đã ngả xuống đùi Lục Tây Lăng, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lục Tây Lăng uống nốt lon Coca, quay lại đoạn phim ghi cảnh mặt trời mọc cho cô, sau đó bế cả người cả chăn lên.
Người nào đó uống Coca xong không súc miệng, hy vọng đến sáng mai tỉnh dậy không kêu đau răng